A?” Uông Ngữ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu.“Tại sao? Cô không khỏe sao?” Ông chủ lo lắng sờ trán của cô. 
“Không có, tôikhông sao.” Uông Ngữ Mạt vội vàng xé ra nụ cười, nhưngánh mắt vô cùng loạn ,cô cúi đầu, vội vàng mở miệng, “Tôi,tôi đi vàotrong giúp đỡ.” 
“Tiểu Mạt?” Ông chủ nhíu mày, mặc dù cảm thấy Uông Ngữ Mạt là lạ ,nhưng cũng không hỏi nhiều, “Vậy làm phiền cô chú ý phòng trọ mộtchút, tôi phải đem hoa xuống dưới chân núi.” 
“Được.” Uông Ngữ Mạt mặc tạp dề vào, mắt nhìn ông chủ rời đi,cô ômlấy chậu hoa nhỏ để trước cửa để đi, bận rộn sửa sang lại tiệm bán hoa. 
Mà bối rối trong đầu thì cô bỏ mặc, không để cho mình nghĩ nhiều hơnnữa, chỉ cần làm cho mình bận rộn,cô sẽ không loạn tưởng nha . 
Cô đem chậu hoa nhỏ đặt bên ngoài xong,rồi cầm lấy nước, chuẩn bị tưới nước cho hoa. 
“Tiểu thư.” 
“Vâng”Cô quay đầu nhìn về phía khách hàng, thấy hai người nam sinh đứng ở trước mặt, cô nhìn bọn họ mỉm cười.”Muốn mua hoa sao?” 
Không nghĩ tới gặp được nữ sinh đáng yêu như thế, hai người nam sinhbị chạm điện nụ cười của cô, nam sinh bên phải lập tức mở miệng.”Tiểuthư, cô thật xinh đẹp, là người trong trấn sao?” 
“Ách. . . . . .” Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn. 
“Tiểu thư,cô tên là gì?” Nam sinh bên trái cũng khẩn thiết mởmiệng.”Chúng tôi lần đầu tiên đến trấn nhỏ này, cô có nơi nào để thamquan không?” 
“Nếu không có thể mời cô hướng dẫn cho chúng tôi?” Nam sinh bên phải nói tiếp. 
“Tôi. . . . . .” Uông Ngữ Mạt nhìn bọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-biet-dieu-mot-chut-nha/1539486/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.