“A, tôi mới vừa đi qua tiệm bán hoa thấy Tiểu Mạt, bên cạnh còn cóhai người nam sinh vây quanh,tôi thấy Tiểu Mạt đỏ mặt , bị người ta đếngần còn vội vã không biết nên làm sao cự tuyệt, thật đáng yêu.” “Sao?Không tệ nha!” Phương Nhĩ Kiệt vô tình nhún vai.”Tiểu nha đầu lớn lên khả ái, bị đến gần là bình thường .” “Đúng!” Trấn Trường gật đầu đồng ý. Hai người nhìn lẫn nhau, Trấn Trường cười càng ngọt, Phương Nhĩ Kiệt thì sờ môi. Hắn đứng dậy, “Tôi đi đến phòng khám, uống xong đặt ly tại đây làđược.” Nói xong, hắn suy sụp chạy ra khỏi phòng,phong thái trước saukhông tập trung, đáng tiếc bước chân hơi nhanh để lộ ra ý nghĩ tronglòng hắn. A! Trấn Trường cười uống trà, đôi mắt đẹp lưu chuyển. Xem ra có chuyện rồi! Đại Dã Lang không phải là thờ ơ nha. . . . . .Bất quá Tiểu hồng mao còn có vị hôn phu, xem ra có trò hay để xem rồi. Uông Ngữ Mạt biết dáng vẻ tránh né của mình quá rõ ràng, rõ ràng nóimuốn cái gì cũng không có xảy ra, nhưng mà cô nhịn không được vẫn trốnhắn. Không có biện pháp, cô cũng không cách nào nhìn thẳng hắn! Hơn nữacũng không biết dùng thái độ gì đối mặt hắn, làm bộ như không có chuyệngì xảy ra, cô căn bản làm không được nha! Cuối cùng chỉ có thể lựa chọnphương pháp kém cỏi nhất—— trốn. Vội vã chạy ra cửa, Uông Ngữ Mạt chỉ có thể dùng sức thở dài, nhìn cửa một cái,cô vô lực buông thỏng cúi đầu đi ra sân. Hôm nay muốn đi ra tiệm bán hoa giúp đỡ, mỗi ngày làm cho mình bậnrộn, chính là không đến phòng khám bệnh, bởi vì đến phòng khám bệnh thìphải cùng Phương Nhĩ Kiệt chung đụng,cô không dám. Chỉ tưởng tượng thôi trái tim của cô liền cuồng loạn,cô hiện tại nhìn hắn cũng không dám, nào dám cùng hắn ở chung một chỗ? Mấy ngày qua cô làm mình bận rộn nhiều việc, loay hoay không rảnh suy nghĩ, làm cho mình mệt đến ngã đầu liền ngủ, nhưng mà khi mệt đến ngủthiếp đi, trong mộng vẫn mơ tới hắn. Nghĩ đến hình ảnh trong mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựu cảm thấy thẹn đỏ lên. Mộng xuân lần lượt không ngừng quấn cô, trong mộng hai người cùngkích tình, da thịt và da thịt lửa nóng kề nhau, khi hắn thương yêu, ngón tay đặt lên vai hạ dấu vết, mông xoay chuyển, ngay cả chân cũng nhiệttình vòng chặc hông của hắn. . . . . Mà hắn nóng rực xuyên qua cô, một lần lại một lần, ma sát nơi nhạy cảm của cô, làm cho cô run rẩy rên rỉ, cuốn lấy càng chặt. “A. . . . . .” Uông Ngữ Mạt đỏ mặt, dùng sức lắc đầu,muốn vứt đinhững hình ảnh tu nhân trong đầu, rõ ràng là mộng,nhưng lại vô cùng chân thật, mỗi một đêm cũng kịch liệt cuốn lấy cô Có lẽ thật không phải là mộng. Bởi vì cô quả thật với hắn từng lên giường, thậm chí thân thể của côgiờ phút này còn có lưu dấu vết của hắn, ngày thứ tư, dấu vết trên người vẫn chưa hoàn toàn rút đi, mỗi lần nhìn dấu hôn trên người mình, cô đỏmặt tim đập loạn, thậm chí còn sẽ nghĩ tới hắn, đột nhiên cả người nónglên. Uông Ngữ Mạt,cô học thói xấu, cô là sắc nữ! Đừng quên cô đã có Thanh Lê Kha, hơn nữa qua một tháng nữa phải lập gia đình. . . . . . Uông Ngữ Mạt sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến mình đã rời nhà gần một tháng, nhiều nhất đợi nửa tháng nữa cô phải trở về. Trở về. . . . . . Cô không tự chủ khẽ thở dài, sau khi trở về, sẽ không thấy được anhPhương. . . . . Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn,cô không nhịn đượccau mày. Lại tới nữa , gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng hay đau , nhất là nghĩ đến không thấy được anh Phương. . . . . . Tại sao lạinhư vậy nha? “Tiểu Mạt, Cô tại sao đứng ngẩn người ở cửa?” Ông chủ tiệm bán hoathấy Uông Ngữ Mạt vẫn đứng ở cửa không vào , không nhịn được tò mò. “A?” Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, thấy ông chủ nghi ngờ nhìn cô,cô vội vàng lắc đầu.”Không có, không có gì, thật xin lỗi.” “Hi hi!” Ông chủ cười, “Tôi không có mắng cô.” Uông Ngữ Mạt cũng không để ý cười tươi, mọi người trong trấn rất tốt, mặc dù mới tới không lâu, nhưng là cô rất thích người trong trấn, cũng rất thích anh Phương. . . . . Trong lòng bỗng nhiên chấn động, không! Không phải là loại thíchgiống anh hai, bởi vì hắn người rất tốt, cô xem hắn như anh trai mình. . . . . . Nhưng, nhưng mà. . . . . . Cô đã cùng anh hai lên giường? Trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi vấn này,cô lập tức lắc đầu. Vậy là mộng xuân sao? Không! Làm sao có thể? Nhưng mà cô và Phương Nhĩ Kiệt lên giường, còn mơ tới hắn. . . . . .Lên giường có thể nói là sai lầm khi say rượu, còn mộng xuân thì sao? Uông Ngữ Mạt cắn môi có chút hoảng hốt . “Tiểu Mạt! Tiểu Mạt!” Thấy cô ngẩn người, sắc mặt thật là khó nhìn, ông chủ không khỏi khẩn trương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]