Mộ Khanh Khanh ôm con mèo trong lòng, khi trông thấy Mộ Từ, nàng ta khẽ sững sờ một lúc.
Mộ Từ đang khóc như hoa lê đáy vũ, nước mắt tuôn rơi trên khuôn mặt nàng, trông vô cùng đáng thương.
“Chiêu Dương tỷ tỷ, mèo của muội… nó bệnh nặng lắm rồi, thái y nói không cứu được nữa…”
Lý Khiêm và Mạc Ly đều tỏ vẻ kinh ngạc.
Con mèo của Chiêu Dương công chúa đã hấp hối, các thái y đều không còn cách nào cứu chữa, nên mới phải đến nhờ cậy Ôn Cẩn Dần.
Nhưng nay đến lượt An Dương công chúa cũng vậy…
Sao mèo của nàng cũng...
Lúc này, Mộ Khanh Khanh chẳng muốn để tâm đến chuyện của người khác. Mèo nhà ai c/h/ế/t thì có can hệ gì đến nàng ta chứ.
Điều duy nhất nàng ta muốn, đó là mèo của nàng ta phải sống. Vì thế, đối mặt với Mộ Từ, Mộ Khanh Khanh chẳng buông ra nổi một lời an ủi.
Hai vị công chúa cùng ôm mèo đến cầu cứu, thật sự là chuyện lạ chưa từng có.
Sở An vội vàng chạy đến thư phòng, bẩm báo với Ôn Cẩn Dần:
“Đại nhân, bệnh tình của hai con mèo đó rất giống nhau, thật là trùng hợp. Với lại… hai vị công chúa khóc thương vô cùng t.h.ả.m thiết, đặc biệt là An Dương công chúa, mỹ nhân rơi lệ, chỉ nhìn thôi mà lòng đã xót…”
Tuy Sở An nói nhiều, nhưng hắn cũng biết lựa thời điểm. Biết tình thế khẩn cấp, hắn nuốt hết phần còn lại vào bụng.
Ôn Cẩn Dần đặt việc trong tay xuống, trong đôi mắt sâu thẫm hiện lên chút trầm ngâm.
Trước sân.
Mộ Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/5068720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.