Trong gian phòng riêng, thị vệ thở hổn hển vào bẩm báo với Mộ Khanh Khanh.
“Công chúa, con mèo Ba Tư mắt xanh của người đột nhiên phát bệnh lạ, hôn mê bất tỉnh. Thái y đã bảo rằng nó đã vô phương cứu chữa, khẳng định nó sắp không qua khỏi, thuộc hạ đặc biệt đến bẩm báo với công chúa.”
“Sao có thể như vậy!”
Vừa nghe tin sủng vật gặp chuyện, đồng t.ử của Mộ Khanh Khanh đột ngột co rút, vừa kinh hãi vừa lo lắng.
Nàng ta nuôi Con mèo Ba Tư ấy nhiều năm, từ lâu đã xem nó như người thân. Giờ đây nó sắp c/h/ế/t, nàng ta hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh.
Việc xảy ra quá đột ngột, Mộ Khanh Khanh đến cả lời cáo biệt cũng không kịp nói, vội vã rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
“Công chúa!”
Lý Khiêm cũng đứng bật dậy theo, không chút do dự, trực tiếp bỏ lại Mộ Từ đi cùng, gương mặt tràn đầy lo lắng đuổi theo ra ngoài.
Rõ ràng, thứ hắn lo lắng không phải con mèo kia, mà là chủ nhân của nó, Mộ Khanh Khanh.
Trong phòng, trên gương mặt của Mộ Từ không hề có chút nào gọi là buồn tủi do bị bỏ rơi, càng không nói đến tức giận. Nàng thản nhiên gắp một miếng cá viên xào chua ngọt lên nếm thử.
Đôi môi hồng hé mở, ướt át mềm mại như cánh đào sau mưa, kiều diễm mê người. Món cá này quả thật cũng không tệ, nhưng nàng chỉ nhai vài cái rồi nhổ ra.
Ngay sau đó, nàng ngước mắt nhìn về phía Ôn Cẩn Dần đang ngồi đối diện. Chỉ thấy hắn cầm chén trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/5068719/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.