Lý Dung Nhi mềm mại tựa không xương, ngồi lên đùi Lý Khiêm, đôi tay như rắn nước quấn lấy cổ hắn, giọng nói ngọt ngào, khẽ gọi:
“Tam lang, thiếp thật sự rất nhớ chàng.
Hai ngày nay, thiếp toàn mơ thấy ác mộng, ăn cũng không có khẩu vị, trong dạ dày cứ cảm thấy chua chát.”
Lý Khiêm nhìn khuôn mặt của nàng ta, khuôn mặt có vài phần giống với Mộ Khanh Khanh, nhìn nàng ta dùng chính gương mặt ấy để nũng nịu với mình, tâm trạng hắn liền khoan khoái vô cùng.
Hắn tình nguyện dỗ dành nàng ta, nuông chiều nàng ta.
Vì khuôn mặt ấy, cũng vì trong bụng nàng ta đang mang cốt nhục của hắn.
“Nếu thân thể nàng cảm thấy không thoải mái, lát nữa ta sẽ bảo ngự y đến xem.
Đêm nay ta sẽ ở lại đây với nàng, đợi nàng ngủ rồi mới trở về.”
Vừa nghe thế, Lý Dung Nhi lập tức nghiêng đầu tựa lên n.g.ự.c hắn, giọng mềm như tơ:
“Tam lang đối với thiếp thật tốt. Trong mắt người ngoài, Dung Nhi chỉ là một ngoại thất thân phận hèn mọn, ngay cả thiếp thất cũng chẳng bằng.
Nhưng trong mắt thiếp, được tam lang thương yêu, còn quý hơn hết thảy danh phận trên đời.”
Lý Khiêm thích nhất là cái tính hiểu chuyện, dễ thoả mãn của nàng ta.
Nàng ta chưa từng náo loạn, chưa từng tranh giành.
Làm ngoại thất, quan trọng nhất là biết an phận.
Chính vì Lý Dung Nhi an phận, nên mới có thể ở bên hắn nhiều năm như vậy.
Lý Khiêm nhẹ nhàng vuốt eo nàng ta, giọng trầm thấp chan chứa sự ôn nhu:
“Chỉ cần nàng sinh con thuận lợi, tự nhiên sẽ có danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799240/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.