Ánh trăng lạnh lẽo, trong trẻo chiếu xuống tấm bia mộ của A Nguyệt.
Đôi mắt Mộ Từ trong sáng, xinh đẹp, mang theo nét ngây thơ trong sáng, giọng nói khàn khàn khẽ cất lên:
“Bọn họ đã bắt nạt A Nguyệt ngay trước mặt ta… đúng rồi, giống như Lý Khiêm bắt nạt Xuân Anh đêm nay vậy.
A Nguyệt thật đáng thương, chảy rất nhiều máu, giọng cũng khản đặc đi.
Bọn họ cứ mãi hành hạ A Nguyệt, ngay cả khi nàng đã ngất đi, vẫn không chịu dừng lại.
Trên người A Nguyệt đều bị làm bẩn hết…”
“Công chúa.”
Bùi Hộ siết chặt bàn tay run rẩy của nàng.
“Đừng nói nữa, công chúa.”
Khóe môi Mộ Từ nở nụ cười, ánh cười càng đậm hơn vài phần.
“Vì sao lại không được nói chứ? Ngươi nghĩ rằng, nếu không nói ra, sẽ không thấy đau lòng nữa sao?
Không phải đâu. Ta rất nhớ A Nguyệt mà.
Chắc là nàng cũng nhớ ta lắm, nếu không thì sao lại luôn đến trong mộng của ta, cùng ta chơi đùa như thuở trước.”
Vừa nói, nàng vừa bẻ đôi miếng điểm tâm, nửa để trước mộ, nửa giữ trong tay.
Nàng không nói với A Hộ rằng, thật ra, nàng đã từng sống qua một kiếp rồi.
Kiếp trước, nàng và A Nguyệt đều c.h.ế.t trong doanh trại quân địch.
Khi bị bắt, các ma ma bên cạnh đều khuyên nàng tự vẫn.
Họ nói, vì nước hy sinh bản thân là hành vi cao thượng.
Nói rằng, thà c.h.ế.t trong sạch còn hơn bị kẻ thù làm nhục.
Kiếp trước, nàng nghe lời lắm. Ma ma nói gì, nàng cũng đều tin.
Đến c.h.ế.t, nàng cũng không oán hận một lời.
Nàng nghĩ, nếu phụ hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799226/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.