Khi đã ép Ôn Cẩn Dần đến đường cùng, Mộ Từ khẽ cong môi cười.
Nốt lệ chí ở khóe mắt nàng tựa như điểm thêm vài phần yêu mị, vừa thuần khiết, vừa gợi tình.
“Thái phó ca ca thông minh như thế, đoán được cũng chẳng lạ gì.
Vậy huynh hẳn cũng đoán ra rồi nhỉ, Xuân Anh là do ta sai khiến.”
Nghe vậy, Ôn Cẩn Dần im lặng.
Quả nhiên, hắn đã đoán trúng.
Mộ Từ mím môi cười khẽ, lại hỏi:
“Thế thì... huynh định vạch trần ta sao?”
Vừa nói, nàng vừa tiến lên một bước, ánh mắt mang theo chút thúc giục:
“Trả lời ta đi mà, thái phó ca ca.”
Khoảng cách gần đến nỗi, dường như trong không khí lượn lờ một tầng mờ ám, chẳng rõ là yêu hay hận.
Ôn Cẩn Dần vẫn đứng yên bất động.
Đôi mắt hắn trong sáng như ngọc, tựa ánh trăng chiếu qua gió mát, tĩnh lặng, xa vời.
“Thần mong công chúa tự biết mà hối lỗi.”
Trong khoảnh khắc ấy, nụ cười trên mặt Mộ Từ lạnh đi mấy phần.
“Thái phó ca ca, đừng chọc ta giận nhé. Trong tay ta có điểm yếu của huynh đấy.
Bên trong xe ngựa của huynh có một cuốn cấm thư, ban ngày ta đã thấy rồi.
Nếu phụ hoàng biết huynh xem loại sách đó...”
Nói đến đây, nàng làm động tác cứa cổ, động tác nhỏ nhắn, yêu kiều, nhưng lại khiến người khác lạnh sống lưng.
“Nếu công chúa cố tình vu oan, thần cũng chẳng có gì để nói.”
Giọng Ôn Cẩn Dần trong trẻo như tiếng ngọc, ôn hòa ấm áp, như làn gió xuân lướt qua da.
Nhưng ai cũng biết, hắn không phải người dễ bị ức hiếp.
Mộ Từ bật cười, giọng điệu dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799225/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.