Vừa chạm phải đôi mắt sâu thẳm bình lặng như vực sâu của Ôn Cẩn Dần, ánh nhìn của Bùi Hộ lập tức trở nên lạnh lẽo.
“Tránh xa ra!”
Hắn không thể để người ngoài thấy dáng vẻ phát bệnh của công chúa.
Không ngờ, Ôn Cẩn Dần chẳng những không tức giận, mà còn rất “tốt bụng”, tự nguyện đề xuất:
“Ta có hiểu biết một chút y thuật, có một cách có thể làm dịu cơn hen của công chúa.”
Lúc nói câu ấy, ánh mắt hắn rơi trên người thiếu nữ đang đau đớn thở dốc.
Đôi mắt nàng ngấn lệ, trong veo như nước, sự trong sáng và quyến rũ hòa quyện một cách tự nhiên.
Người bình thường chỉ cần nhìn một cái là sẽ bị mê hoặc ngay.
Nhưng tâm của Ôn Cẩn Dần tĩnh như mặt nước, hắn bình thản hỏi:
“Công chúa, người muốn uống thuốc, hay muốn thần chẩn trị?”
Mộ Từ gần như thở không nổi, đôi mắt đỏ hoe, giọng yếu ớt nghẹn ngào:
“Muốn... muốn thái phó ca ca...”
Khóe mắt nàng hồng lên, như hoa đào nở giữa tuyết trắng.
Công chúa đã lên tiếng, Bùi Hộ chỉ đành giao nàng cho Ôn Cẩn Dần, nhưng vẫn hạ giọng cảnh cáo:
“Nếu công chúa xảy ra chuyện gì, tính mạng của ngươi khó mà giữ nổi.”
Xung quanh hắn ngập tràn sát khí, đôi mắt cũng đỏ lên vì lo lắng.
Cứu công chúa là quan trọng nhất.
Ôn Cẩn Dần không nói thêm, trực tiếp nắm lấy cổ tay thiếu nữ.
Dù cách mấy lớp áo, hắn vẫn cảm nhận được cổ tay ấy mảnh đến mức chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy.
Một công chúa yếu đuối đến vậy... mà lại chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-benh-kieu-muon-hac-hoa-ca-ca-om-do-danh/4799220/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.