Chương trước
Chương sau
Chuyện xảy ra vào lúc nào nhỉ? Chắc là khi hai người bắt đầu hẹn hò chưa lâu.
Cái gì gọi là "được voi đòi tiên"? Diệp Nại lục lọi trí nhớ của mình thật kỹ. Thật ra, không có khái niệm như thế. Nhưng, tại sao nàng luôn thấy công chúa dạo này như "được voi đòi tiên"............A..........Nói thế nào mới đúng đây?
Ví dụ như lúc tan trường, dù từ trước đến giờ hai người vẫn về chung, nhưng chưa bao giờ nắm tay nhau. Bởi vì, Diệp Nại vẫn chưa đủ "sức đề kháng" với công chúa, nên nàng vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
"Tiểu Nại, cậu không thích nắm tay mình sao?" - Bỗng một hôm, trên đường về nhà công chúa hỏi Diệp Nại.
Lắc đầu, lắc đầu! Lập tức lắc đầu.
"Không, không có!" - Tuyệt đối không có chuyện đó, chỉ vì công chúa quá mức xinh đẹp nên Diệp Nại không đủ sức chống đỡ. Mà cái người xinh đẹp đó lại thích nàng nữa, chỉ cần đến gần công chúa thì cũng đủ thấy lâng lâng rồi.
"Vậy, sao tiểu Nại vẫn cứ duy trì khoảng cách với mình vậy?" - Mỹ nhân có ý muốn nói rõ , chỉ vào khoảng trống giữa hai người, khoảng chừng 10cm.
Nét mặt mỹ nhân có chút buồn, làm Diệp Nại thấy mình như đang phạm tội.
[Mình là người xấu!]
Không biết tại sao, nhưng trong đầu Diệp Nại lại hiện ra câu nói này.
"Mình.....mình.....mình.....mình........" - Thật sự Diệp Nại không biết nên nói sao nữa.
"Đúng là tiểu Nại không thích chạm vào mình sao?" - Mỹ nhân rưng rưng muốn khóc.
Cảm giác tội lỗi tăng lên.
"Không, không có thật mà......chỉ là...mình ngại." - [Mình không phải người xấu, không phải người xấu.]
"Vậy, tiểu Nại có thể nắm tay mình không?"
Đỏ mặt!
"Tiểu Nại!?"
".........." - Mặt đỏ bừng, Diệp Nại nắm tay mỹ nhân.
[Tay công chúa khác xa tay mình, rất đẹp, rất dễ chịu ~~~]
Và từ lúc đó, hai người bắt đầu nắm tay nhau đi về nhà.
Qua ngày hôm sau, Diệp Nại phát hiện, từ nắm tay công chúa chuyển sang ôm eo nàng.
"Á?" - Vì bị bất ngờ, Diệp Nại chưa quen nên giật mình, nhìn công chúa, thân thể cứng đơ.
"Tiểu Nại vẫn không thích chạm vào người mình sao?"
[Đừng...làm ơn đừng nhìn mình như thế....mình lại cảm thấy tội lỗi mất.]
"Không, không có...."
"Vậy sao tiểu Nại cứng đơ vậy?"
"Bởi vì, ngoài đường nhiều người, không tốt lắm...."
"Không sao." - Nụ cười tỏa nắng: "Chúng ta đều là con gái mà."
".........." - [Bởi vậy, mới thấy không được đó!]
Và từ đó, cái nắm tay bình thường đã biến đổi, lần này hai người đi về với dáng vẻ làm mọi người thấy kì lạ.
* * * * *
"Tiểu Nại, dạo này con với công chúa xem ra rất tốt nhỉ?" - Vào buổi tối, mẹ Diệp đang thu dọn quần áo, hỏi Diệp Nại đang ngồi trên giường đọc sách.
"À...dạ?" - Diệp Nại đang đọc sách lập tức ngẩng đầu lên: "Không, không có! Mẹ nghe ai nói thế?"
Mẹ Diệp còn giật mình hơn Diệp Nại, nhìn con gái: "Không có, nhưng dạo này mẹ thấy công chúa đều ôm eo tiểu Nại khi về nhà."
"Ách...."
"Vậy chuyện là thế nào?" - Mẹ Diệp có chút lo lắng.
Diệp Nại lại cúi đầu vào cuốn sách trên tay. nói nhỏ: "Cũng....khá tốt ạ." - [Bởi vậy đã nói mà, đi về kiểu đó không được đâu.]
"Công chúa chỉ có một mình thôi, tiểu Nại phải ở cạnh công chúa nhiều hơn nhé."
"Dạ....dạ.., con...biết rồi ạ."
Đến khi, Diệp Nai quen với cái ôm eo của công chúa. Thì đang trên đường về, công chúa liền uốn cong eo của Diệp Nại, hôn môi nàng giữa đường.
"........." - [Đồ ngốc!]
"Tiểu Nại, mình có thể hôn cậu không?" - Hôn rồi mới hỏi sao?...Cho dù Diệp Nại nói không thể, thì cũng đâu làm gì được. Công chúa biết rõ, Diệp Nại chẳng bao giờ "từ chối" nàng.
"Có thể, nhưng...nơi này là giữa đường mà."
"Không sao, chúng ta đều là con gái." - Lại cái nụ cười đặc trị ấy.
[Cũng vì vậy, nên mới không tốt đó.....Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Công chúa bị kích thích gì sao?]
"Tiểu Nại, nếu như tiểu Nại có thể chủ động hôn mình thì tốt rồi."
"..............."
"Nhưng mà, tiểu Nại làm được vậy mình cũng rất vui." - Lại cái gương mặt u sầu ấy nữa kìa ~~~
"................" - Cô gái thấp hơn liếc ngang liếc dọc, kéo công chúa vào một con hẻm nhỏ, nhón chân, tặng công chúa một nụ hôn hời hợt.
"Tiểu Nại?!"
"Nếu...nếu không có người thì sẽ không sao." - Mặt đỏ bừng, đỏ bừng!
Công chúa nở nụ rất tươi, rất đẹp.
* * * * *
Sau đó, và sau đó? Chẳng biết thế nào nữa, chuyện hôn hít giữa đường càng lúc càng thường xuyên, làm những người qua đường tò mò quay đầu nhìn.Mặc dù công chúa rất đẹp, tỷ lệ người đi đường quay lại ngắm nhìn rất cao. Nhưng vì chuyện hai người hôn nhau mà quay đầu lại, thật khiến người ta xấu hổ.
Bởi vậy Diệp Nại đã nói rồi mà, đang trên đường thì đừng có làm những trò này.....Tại sao lại trở thành như vậy?
"Nếu bây giờ tiểu Nại có thể hôn mình thì tốt rồi."
".............." - [Không được, tuyệt đối không!]
"Tiếc thật đấy."
"..........." - [Đáng ghét! Đáng ghét, quá đáng ghét mà.]
"Thật buồn mà."
"........." - [Đừng có nói vậy nữa~~]
Cô gái thấp hơn bất giờ đưa tay ra, kéo cổ áo cô gái cao hơn.
Rất nhiều cặp mắt đang nhìn, một nụ hôn xảy ra.
Những người quay đầu lại càng lúc càng nhiều.
"........" - [Đã nói ở trên đường không thể rồi mà.]
Công chúa mỉm cười:"Vậy.....Tiểu Nại......Lần sau, cậu có thể hôn lâu một chút không?"
".............."
[Không thể, không thể, tuyệt đối không thể! Đáng ghét, quá đáng ghét.]
* * * * *
Sau đó, giờ đi ngủ vào buổi tối.
Diệp Nại trải giường cho công chúa, khi xong nàng đứng thẳng nói với công chúa đang ngồi trên ghế nhìn nàng: "Mình trải giường xong rồi. Linh, ngủ ngon."
"Hôm nay sao tiểu Nại đi sớm vậy?"
"Bởi vì, hôm nay có rất nhiều bài tập chưa có làm xong. Cho nên......" - Diệp Nại khó xử.
"Vậy tiểu Nại đem bài tập tới phòng mình làm nhé." - Công chúa nhiệt tình đề nghị.
"Hử?"
"Mình học rất giỏi mà." - [Mình sẽ dạy cậu.]
".........."
Cuối cùng, Diệp Nại vẫn đem bài tập đến phòng công chúa.
"Vậy, tiểu Nại có thể ngồi đây làm bài tập." - Tay công chúa chống lên bài học, kéo Diệp Nại ngồi vào lòng nàng, đôi môi thì thầm vào tai Diệp Nại.
"...Ah....ừ...." - Diệp Nại không quay đầu lại.
Công chúa mỉm cười. Quả nhiên, lỗ tai cậu ấy đỏ lên rồi kìa. Công chúa hài lòng, rồi vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm.
"Ah~~!" - Cô gái trong lòng cơ thể cứng đơ, đỏ mặt kêu một tiếng.
Mấy ngày sau.
"Linh, đã muội rồi, cậu ngủ sớm đi." - Diệp Nại vẫn như mọi ngày trải giường cho công chúa, mỉm cười nói.
"Hôm nay giáo viên có cho bài tập về nhà không? Tiểu Nại hôm nay không cần làm bài tập sao?" - Công chúa ngồi trên ghế, mỉm cười. (Thật ra thì, cái người này lợi dụng quyền lực lấy công chế tư, ra lệnh cho người khác làm bài tập giúp mình.)
"Bài tập của hôm nay mình làm xong rồi." - Một học sinh ngoan, biết tự giác làm bài tập.
"Vậy, hôm nay tiểu Nại ở lại thêm một chút đi."
"Nhưng mà muộn rồi Linh. Mai còn phải đi học."
"Vậy thì cậu cứ ngủ ở đây luôn đi."
"Hể?"
"Có được không?"
"..........." - Mặt Diệp Nại đã đỏ bừng rồi.
"..........." - Công chúa nhìn cái người đang đứng ngay cửa phòng, vẫn mỉm cười, như đang đợi cái gì đó.
Quả nhiên, không cần chờ lâu, cửa phòng lại lần nữa mở ra. Diệp Nại đỏ mặt, mặc đồ ngủ, đi vào.
"Mình đã xin phép mẹ rồi."
"Giờ sao đây?"
"Ngủ đi." - Diệp Nại nhanh chóng chui vào chăn, trùm kín đầu: "Mai...mai còn phải đi học đấy."
Công chúa cũng chui vào chăn: "Tiểu Nại, mình ôm cậu ngủ có được không?"
Người bên cạnh nhích nhích, sát vào.
Công chúa rất vui vẻ, ôm eo Diệp Nại.
"Thế.....tiểu Nại, ngày mai cậu cũng ngủ ở đây được không?"
".............."
* * * * *
Buổi tối, công chúa rất vui vẻ ngồi nhìn Diệp Nại trải giường. Hôm nay cậu ấy mặc sẳn đồ ngủ luôn rồi kia.
"Tiểu Nại, đồ ngủ của cậu rất dễ thương." - Mỉm cười.
Diệp Nại trải giường xong lập tức chui vào chăn, trùm kín đầu: "Ngày mai phải đi học. Linh, cậu nên ngủ sớm đi."
"Tiểu Nại, mình muốn hôn cậu."
".............." - Trong chăn truyền ra một âm thanh nho nhỏ.
Công chúa vui vẻ chui vào trong chăn.
* * * *
Tối thứ sáu, công chúa xoay mình, nói với người đang ôm trong lòng: "Tiểu Nại, ngày mai không cần đi học."
"Ừm....."
"Thế sao cậu muốn ngủ sớm vậy?"
"Hể?"
"Chúng ta chơi vài trò thú vị nhé." - Mỉm cười.
"..........." - Không biết tại sao, Diệp Nại thấy có cảm giác nguy hiểm.
"Ah a ~~ Linh? Linh, cậu muốn làm gì vậy? Ưm...Linh, Linh? Đừng có mò mình như vậy ......Ha ah~~. Linh, Linh.....mình...mình...mình buồn ngủ rồi."
Sáng sớm hôm sau, công chúa nhìn cô gái trần trụi nằm bên cạnh mình, vui vẻ cười nói: "Tiểu Nại, ngày mai cậu đừng mặc đồ ngủ có nút nữa nha."
[Làm sao có thể, làm sao có thể chứ, không thể đâu! Đồ đáng ghét~~]
Thời gian thoi đưa, đến thời điểm hiện tại.
"Hôm nay tiểu Nại mặc váy ngủ rất rộng nha."
"................."
"Vậy.....Tiểu Nại, ngày mai cậu mặc váy ngủ ngắn hơn được không?"
".............."
"Có thể trong suốt một chút được không?"
"..............."
[Đáng ghét, đáng ghét, quá đáng ghét rồi! Linh, cậu đúng là được voi đòi tiên!]
* * * * *
E hèm, ai cũng thích "được voi đòi tiên" phải không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.