Sáng hôm sau, tiểu Nại ngồi trên giường, nét mặt mệt mỏi hoàn toàn thảm bại.
[Xong!] - Tự nhiên Diệp Nại thấy thật sự tuyệt vọng. Nàng bị công chúa "ăn" sạch sẽ rồi sao? Chỉ một câu nói "mình yêu cậu", thì có thể làm toàn bộ cơ thể nàng mềm nhũng. Diệp Nại rõ ràng chưa có tha thứ cho công chúa, rõ ràng rất muốn trách mắng công chúa, nhưng không mở miệng được.
Vậy mà, sau đó còn làm cái "chuyện kia" .......Ôm mặt, khóc!
Một cánh tay giơ lên, vuốt ve mái tóc Diệp Nại.
Diệp Nại quay đầu nhìn Tang Linh, nước mắt lưng tròng. [Tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng.]
Công chúa nhìn Diệp Nại, nở nụ cười quen thuộc: "Tiểu Nại, cậu còn giận sao?"
Diệp Nại nhìn công chúa, im lặng, nước mắt vẫn lưng tròng.
Công chúa vuốt tóc Diệp Nại, nụ cười đẹp đẽ pha chút đau xót: "Tiểu Nại, cậu làm mình thấy lo lắng."
Hể?! Diệp Nại trợn tròn mắt, người thấy lo lắng là nàng, tại sao biến thành Tang Linh?
"Tại sao?"
"Cậu hết giận mình rồi sao?" - Tang Linh cười.
".............." - [Còn, đang giận đấy.]
"Tiểu Nại, mình thường hay nghĩ, cậu có yêu mình không. Hay là, cậu chưa từng yêu mình, chỉ là cậu không thể từ chối mình. Hoặc, trong lúc nhất thời cậu bị 'lạc lối', nên cậu mới cho rằng cậu yêu mình. Mình sợ, sẽ có ngày cậu bất ngờ sáng suốt, lúc ấy cậu biết rằng cậu không hề yêu mình."
"Cũng có thể, ngày nào đó xuất hiện một người. Người đó giúp cậu phát hiện được, tình cảm với người đó mới là yêu, còn với mình thì không phải."
"Lừa ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chua-ai-nu-dong-ii/1163621/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.