Vào đêm, pháp sư Tống Khôn khai đàn tố pháp trong sân vườn Lưu gia.
Pháp sư Thái Lan mỗi lần bắt quỷ đều có một bộ pháp môn, sau khi lẩm bẩm chú ngữ một lúc lâu, ông ta lấy từ trong chiếc rương mang theo bên mình ra một cái bình nhỏ màu xám.
Nắp bình mở ra, một làn khói đen mang theo một cổ khí vị ẩm ướt kỳ quái mà mắt thường khó có thể nhìn thấy nhẹ nhàng bốc lên. Trong số những người ở đây, ngoại trừ Phật tử, Huyền Thành chân nhân và pháp sư Nham Phong thì không một ai có thể nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mã Hồng Quyên nhẹ giọng nói thầm với mẹ Lưu: “Đây chính là vũ khí bí mật của pháp sư Tống Khôn.”
Mẹ Lưu tò mò hỏi: “Rốt cuộc là thứ gì?”
Mã Hồng Quyên ý vị thâm trường cười cười, cũng không trả lời.
Sắc mặt Huyền Thành chân nhân đông lạnh, ẩn hàm vẻ chán ghét: “Dùng nữ quỷ để đối phó với nữ quỷ, người Thái Lan đôi khi cũng thật ác liệt, phụ nữ đánh nhau có gì hay để mà xem.”
Pháp sư Nham Phong miệng tụng Phật hiệu, sắc mặt từ bi. So sánh với nữ quỷ đang dây dưa Lưu Phi Vũ, nữ dịch quỷ bị pháp sư Thái Lan kia khống chế còn đáng buồn hơn, linh hồn cô ta đã vô pháp giải thoát, chỉ có thể lần lượt phạm phải tội nghiệt, thẳng đến khi bị trời giáng lôi kiếp mà hồn phi phách tán.
Phần lớn các pháp sư “áo đen” như vị người Thái Lan này đều nghiệp chướng nặng nề, nhưng thọ mệnh của bọn họ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086917/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.