*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ khác thường của Chu Chính Kình sao có thể giấu được ánh mắt tinh tế của Diệp Vu Thu.
Vào khoảnh khắc tầm mắt đối diện nhau, hai người đều đồng thời ngẩn ra. Lúc này, nếu một trong hai người bình ổn tinh thần, đúng tình hợp lý mà rống lên một câu, ngươi nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa ta liền…… thì đã không xảy ra tình cảnh xấu hổ sau đó.
Hai người đối diện thật lâu, cư nhiên vẫn không ai dám mở miệng.
Sợ nhất chính là bầu không khí đột nhiên im bặt.
Nếu Chu Chính Kình là ba phần nghi kỵ bảy phần khẳng định, thì Diệp Vu Thu chính là ba phần chờ mong bảy phần sợ hãi. Tâm hoảng ý loạn, hắn đành bất chấp áp giọng nói: “Chu thiên hộ, bổn quan mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài đi.”
Chu Chính Kình chần chờ một khắc, cuối cùng vẫn là ôm quyền: “Ti chức cáo lui.”
Y vừa rời khỏi, Diệp Liên Sinh liền lấy khăn tay ra lau cái trán ướt mồ hôi lạnh. Y nhìn ra rồi sao? Không, hẳn là không dễ dàng như vậy đâu. Nếu thật sự đã nhìn ra thì với tính cách thẳng thắn của nam nhân này, y đã sớm duỗi móng vuốt lại đây rồi.
Tâm tư của hắn như đay rối, tay không tự giác mà bắt đầu xé quạt, nhận ra? Không nhận ra? Nhận ra? Không nhận ra…… Đến khi phục hồi lại tinh thần, cái quạt xếp đã biến thành mấy cây trúc trụi lủi.
Diệp Liên Sinh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086901/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.