Từ trước đến nay kinh thành luôn là nơi xa xỉ, lễ Thất Tịch lại càng là ngày mãn thành cuồng hoan, quan phủ hủy bỏ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, thiếu nam thiếu nữ tránh dưới lều đỏ mật hội cùng người trong lòng. Nửa đêm không người, kề tai nói nhỏ.
Trên sông đào hộ thành thả đầy hoa đăng cầu phúc, ánh sáng đom đóm lập lòe như bầu trời sao, các vũ nữ Giáo Phường Tư đứng trên tầng hai thuyền hoa, trắng đêm ca múa, bên bờ là vô số dòng người rộn ràng náo nhiệt. Nhân gia nhà quyền quý lại càng có bộ tịch, thuê chiếc thuyền hoa du đãng trên sông mà thưởng thức phong cảnh.
Khi Chu Chính Kình bước lên thuyền hoa, liền thấy người chèo thuyền đang u oán nhìn mình, cúi gầm mặt.
Màn trúc xốc lên, lộ ra ngọc nhan của Diệp Liên Sinh, xảo tiếu thiến hề ở dưới ánh đèn: “Ngươi tới rồi.”
Chu Chính Kình vốn còn đang kinh ngạc vì sao người trông cửa Diệp phủ lại biến thành người chèo thuyền, nhưng sau khi trông thấy vợ nhà mình, y liền ném hết chuyện này ra sau đầu, hô hấp đều có chút cứng lại.
Có lẽ là ngày tốt cảnh đẹp làm nổi bật, đêm nay Diệp Liên Sinh mê người đến cực điểm. Trong mắt sóng sánh tình ý, doanh doanh hoa thịnh. Đặc biệt là khi cúi đầu mỉm cười, ngàn loại phong tình đều lộ ra nơi đáy mắt.
Chu Chính Kình tựa như một ngư dân bị mỹ nhân ngư dụ hoặc, mơ màng ngơ ngẩn mà bước vào thuyền.
Chỉ thấy bốn phía rèm trướng đã buông, chỉ còn lại một phiến cửa sổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086900/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.