Chu Chính Kình vừa tan làm, liền chạy tới Diệp phủ ngồi xổm.
Dưới sự kiên trì mặt dày dây dưa của y, Diệp Liên Sinh đành phải đáp ứng cách mỗi ba ngày sẽ ra ngoài gặp y một hồi. Nếu hai bên có việc thất hẹn thì cứ báo cho người giữ cửa Lư Sanh để hắn truyền tin.
Lư Sanh: “……”
Một câu của Đốc công liền khiến cho một người đường đường là đại đương đầu Đông Xưởng đã bị biếm thành người trông cửa. Loại nghẹn khuất này hắn quả thật không có chỗ để kể ra, ai kêu hắn phạm sai lầm làm chi.
Nhưng mà vị Chu thiên hộ mới nhậm chức này cũng thật thú vị, rốt cuộc là mắt mù hay là giả bộ hồ đồ đây?
Lư Sanh tiếp nhận bạc vụn từ tay Chu Chính Kình, nghiền ngẫm đếm đếm: “Chu thiên hộ hôm nay tới sớm như vậy, Liên Sinh sợ là còn chưa xong việc đâu, ngài có việc gấp sao?”
Có thể xuất đầu từ trong cung ra tới, kẻ nào mà không phải dạng người mưu mô nhạy bén. Tuy không biết Đốc công nhà hắn rốt cuộc là muốn đối đãi với vị Chu thiên hộ này như thế nào, nhưng thân là tâm phúc, hắn cũng không thể mắt mù mà nhảy ra phá đám.
Sân khấu đã dựng xong, hắn liền tùy tiện lên xướng hai câu, tìm vui vẻ cho Đốc công nhà mình vậy.
Chu Chính Kình xua xua tay: “Không vội, ta chờ là được, Liên Sinh hắn làm việc ở chỗ nào trong phủ?”
Lư Sanh ngay cả mí mắt cũng không chớp, há mồm liền đạo diễn: “Ở thư phòng, hắn chính là một người lanh lợi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086898/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.