Ánh mặt trời chói chang, bên trong căn phòng ngủ vẫn còn che kín những bức màn dày nặng, trong không khí nồng nặc một mùi hương tanh tưởi khác thường.
Omega đắc ý rít một ngụm thuốc lá, phun ra vòng khói xinh đẹp.
“Bảo bối, đừng khóc, anh sẽ chịu trách nhiệm với em!”
Một bàn tay to vươn ra từ trong chăn, trực tiếp bóp tắt pháo hoa: “Lời này 6 năm trước anh cũng từng nói qua rồi, anh có thể suy xét một chút đến cảm thụ của đương sự hay không. Còn hút thuốc nữa chứ, đừng có mà lại nghiện nicotin thêm lần nữa.”
Alpha đứng dậy, nhặt từng món quần áo nằm rải rác dưới đất, có cái đã bị xé nát tươm, thực sự không thể mặc được.
Sau lưng bỗng nhào tới một trọng lượng quen thuộc, khóc chít chít kêu: “Đình Đình, xin em mà, để anh chịu trách nhiệm với em đi! Chẳng lẽ em đành lòng để con của chúng ta trở thành trẻ mồ côi sao?”
Chu Tuyết Đình cả kinh: “Mấy hôm nay là kỳ phát tình của anh?”
Cốc Đằng gật đầu, nhu nhược đáng thương nói: “Anh thật sự không cố ý tính kế đâu, chỉ có thể nói là…… Trời cũng giúp ta!”
Nói xong bốn chữ cuối cùng, Cốc Đằng rốt cuộc cũng không nhịn được nữa. Hắn cười đến ngã trước ngã sau, trượt xuống từ trên người Chu Tuyết Đình mà nằm nhoài trên mặt đất, giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc bằng thạch cao, độ cung lại duyên dáng như bạch xà, tràn ngập cảm giác dụ hoặc đến kinh người.
Chu Tuyết Đình vừa tức vừa bực, vừa luyến tiếc không thể ra tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086866/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.