Sớm từ lúc Trần Vũ Trạch bắt đầu có mưu đồ gây rối, muốn tiếp cận Chu Tuyết Đình, Cốc Đằng đã ghi hận cậu ta vào trong xương cốt.
Trong nhà dán không biết bao nhiêu tấm ảnh chụp và búp bê vải Trần Vũ Trạch, bị hắn dùng ghim đâm vô số lần. Đây chính là cơ hội mà hắn vẫn luôn chờ đợi, hắn sao có thể đơn giản buông tha cho cậu ta như vậy.
“Nhìn bộ dáng da thịt non mịn này của cậu, có thể chơi với tôi bao lâu đây?”
Cốc Đằng cười khanh khách, biểu tình mang theo một tia điên cuồng, ấn cổ tay Trần Vũ Trạch xuống sàn nhà, mũi dao sắc nhọn liền đâm thủng lòng bàn tay của cậu ta, trong phút chốc máu tươi chảy ròng, Trần Vũ Trạch kêu thảm thiết vang tận mây xanh.
“Cứu mạng…… Cứu mạng…… Đừng giết tôi……”
Cốc Đằng tiến đến bên tai cậu ta, giống như ác ma thì thầm: “Đừng khóc chứ, người khác nghe thấy thì sao?”
Con dao cắm trong lòng bàn tay hơi đong đưa, Trần Vũ Trạch chịu đựng cơn đau thấu tim gan, miễn cưỡng ức chế bản thân không bật khóc thành tiếng, thân mình run run rẩy rẩy.
Cốc Đằng cường ngạnh vặn cằm cậu ta: “Về sau còn dám đánh chủ ý lên người nam nhân của tôi không?”
Trần Vũ Trạch lúc này đã không còn nửa điểm phong cảnh vô hạn của một ảnh hậu như trước kia, đầu tóc rối bù, nước mắt nước mũi đầy mặt: “Không dám, tôi không dám nữa…… Cầu xin anh buông tha cho tôi……”
Cốc Đằng rút con dao dính máu ra, không màng đến tiếng hô đau vừa vang lên, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-chiem-vai-ac-dai-ma-vuong/1086865/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.