Người bình thường có kinh nghiệm thế nào? Đương nhiên là khi làm một chuyện nào đó, lúc xảy ra chuyện thì không có cảm giác gì, nhưng sau khi xong hết lại bắt đầu xoắn xuýt, không ngừng nghĩ “Sao lúc ấy mình lại muốn làm vậy? Đầu óc hỏng rồi hả? Nếu không làm thì tốt rồi!” Càng nghĩ càng hối xanh ruột. –– Vâng, Hạ Hoàng Tuyền lúc này đang ở trong trạng thái này đấy. Không sai, cô hối hận rồi! Ôm tên Thương Bích Lạc khóc nhè gì đó, quá phi logic! Có thể giết người diệt khẩu không?! Hình như không được, hay là dùng nắm đấm đập đầu anh, đập cho tới khi mất trí nhớ luôn? Hình như cũng không được nốt. Cứ như vậy, trong một góc u tối không ai biết, một bàn tay ác ma đang dần vươn tới... Rõ ràng không có khả năng! Hạ Hoàng Tuyền lại tuôn lệ đầy mặt, vì sao cô lại có đạo đức quan cơ chứ? *đạo đức quan này liên quan đến tam quan (nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan),chữ quan ở đây là quan niệm. Cũng vào lúc đó, Thương Bích Lạc lặng lẽ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiếu vào mắt, có vẻ không có thay đổi gì, sao mình bỗng dưng lại thấy lành lạnh nhỉ? Đây là thời tiết tốt hiếm có của mùa thu, ánh nắng ấm áp, gió to chưa tới, nếu nguyên nhân không phải do khí hậu, vậy chính là... Anh cúi đầu, nhanh chóng phát hiện nắm tay kia cứ nắm chặt rồi lại thả lỏng, lỏng rồi lại chặt, rõ ràng là đang nóng lòng muốn thử nắm đấm. Nhưng ngay tức thì, anh đã hiểu suy nghĩ của cô gái, rồi sau đó... Thật sự không biết nên nói gì, bất chợt, ý xấu đột nhiên nhảy ra, dụ dỗ anh ngo ngoe rục rịch. Anh cong cong khóe miệng, nâng tay vỗ vỗ đầu người trong ngực mình: “Khóc đủ chưa?” Quả nhiên, cô gái giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức xù lông, “Meow” một tiếng rồi ngẩng đầu vặn lại, “Ai, ai khóc chứ!” Thương Bích Lạc “à” một tiếng đầy ý vị thâm trường, hơi nghiêng người dựa vào tường, trêu đùa hỏi: “Vậy trên mặt em là cái gì?” “... Cái này là mồ hôi! Không sai, là mồ hôi!” Để tăng cường thêm sức thuyết phục, Hạ Hoàng Tuyền vươn tay quạt quạt gió, làm như thật mà gật đầu, “Ừm, thời tiết hôm nay nóng ghê.” “...” “Vẻ mặt đấy của anh là sao đấy?!” “Đợi...” Vì thế, Thương Bích Lạc lại bị đánh, đây đúng là một câu chuyện xưa đầy bi thương, xin thắp cho anh một cây nến. Đánh người xong, Hạ Hoàng Tuyền lau mấy giọt mồ hôi toát ra trên trán, sau đó còn đưa tay tới trước mặt Thương Bích Lạc, cho anh xem, mặt nghiêm túc nói: “Xem đi, trời hôm nay quá nóng.” Thương Bích Lạc vốn đang phơi thây bỗng kiên cường bò dậy: “...Mồ hôi của em còn chảy ra từ khóe mắt à?” “Đương nhiên!” Trong truyền thuyết, một cặp nam nữ khi kết hôn, ngoại hình và tính cách sẽ càng ngày càng giống nhau, mặc dù Hạ Hoàng Tuyền không kết hôn với Thương Bích Lạc, nhưng hình như từ lúc xác nhận quan hệ, cô đã vô cùng không ổn khi học được cái thói “vô sỉ”, “Còn ứa ra từ mũi được đấy!” Hít hít mũi chứng minh. Thương Bích Lạc không nỡ nhìn thẳng, quay mặt đi, lấy một cái khăn tay từ trong túi áo, đưa tới trước mắt đối phương, “Lau đi!” “Ồ.” Cô gái vô cùng tự nhiên nhận lấy.
Người bình thường đều biết, nước mắt sẽ đi kèm với nước mũi, nói theo cách văn bản một chút thì là “Trong mắt người có đường lệ thông với khoang mũi, khi bạn khóc, nước mắt tăng lên, một phần sẽ đi vào khoang mũi thông qua đường lệ. Nó trộn với chất nhầy do niêm mạc mũi tiết ra và chảy ra ngoài.” Đương nhiên, dù có nói dễ nghe thì nó cũng chẳng thay đổi thành Jinkela được! Dù có là mỹ nữ xinh đẹp khi khóc cũng không tránh được chuyện này, và đương nhiên phụ nữ bạo lực cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng mà... Sau khi lau xong, Hạ Hoàng Tuyền có phần bất mãn nói: “Cái biểu cảm ghét bỏ của anh là sao đấy hả?” Chị họ nói không sai, đàn ông có được thì sẽ không còn quý trọng nữa, đều là mấy tên khốn đầy thói hư tật xấu! Cô nghiến răng nói, “Trước kia anh đi WC không có rửa tay, em cũng đâu chê anh!” Người nào đó bị lên án có xúc động muốn hộc máu, cái loại quá khứ tồi tàn này rõ ràng nên quên đi có phải tốt hơn không? Ai biết đối phương không thuận theo, không buông tha mà còn nhìn chằm chằm anh, Thương Bích Lạc đỡ trán, “Đó là bởi vì em có cho anh cơ hội rửa tay đâu?” Trực tiếp khiêng đi luôn. “Câm miệng! Đó là vì em cứu anh, còn phải chịu đựng bệnh sạch sẽ giúp anh xách quần, anh phải cảm ơn em mới đúng!” “Trên người em có thứ tên là bệnh sạch sẽ à?” Thương Bích Lạc nhìn cái khăn tay đáng thương bị vò thành một cục, đau lòng dời mắt, “Hơn nữa đừng tiếp tục đề tài này nữa được không?” “Anh ghét bỏ em!” “Không có.” “Anh ghét bỏ em.” “Thật sự không có.” “Anh rõ ràng là ghét bỏ em.” “... Được rồi, anh ghét bỏ em.” “Khốn nạn!” “Đợi...” Vì thế, Thương Bích Lạc bị đập thêm trận nữa. Anh hiểu ra rồi –– tự cho là sau khi quan hệ thay đổi sẽ không dễ bị ăn đòn đều chỉ là giấc mộng viển vông, chi bằng nói ngược lại, tỷ lệ bị đánh còn tăng thêm rất nhiều –– ở bên một người ngạo kiều thì khá tình thú, ở bên một người có giá trị vũ lực nghịch thiên chả khác nào đi “chết”. Lại thắp thêm cho anh một cây nến! Chỉ trong mười phút ngắn ngủi mà đã bị tẩn hai lần, hơn nữa xuống tay hình như càng ngày càng nặng, cho dù là Thương Bích Lạc cũng có chút khó chịu, rồi lại nhìn cô gái đang dứ dứ nắm tay, nhướng mày hỏi anh, “Sao? Anh có gì bất mãn hả?” “...” Bởi vì không có được đáp án chính xác nên trong lòng hơi thiếu chắc chắn, Thương Bích Lạc quyết định áp dụng cách nói uyển chuyển hơn, “Tay em có đau không?” “Có hơi đau, da anh dày quá mà.” “...” “Hết cách rồi, ai bảo quan hệ của chúng ta khác nhau đây này?” Thương Bích Lạc càng không đoán được suy nghĩ: “... Cái này thì liên quan gì đến khác biệt quan hệ?” Hơn nữa, phương hướng chuyển biến cứ sai sai. “Đương nhiên có liên quan rồi.” Hạ Hoàng Tuyền giơ hai ngón tay, “Chị họ từng nói với em, thứ như bạn trai chính là dùng để đánh, hơn nữa nhất định phải đánh không đánh lại, mắng không cãi lại! Cho nên lúc nãy, anh một nửa là “đắc tội với em” nên bị đánh, nửa còn lại là làm “bạn trai” nên bị đánh.” Dứt lời, cô quơ quơ cánh tay, “Đúng thật là có hơi đau, nhưng mà dù có mệt mỏi em cũng sẽ kiên trì.”
“...” Bà chị họ này thật ra rất hận cô đúng không? Mới có thể truyền lại kiểu yêu đương vặn vẹo thế này! Thương Bích Lạc không đành lòng nhìn, che mặt lại, “Thật ra, em có thể không cần kiên trì.” “Anh ghét bỏ em.” “... Được rồi, em kiên trì tiếp đi.” “Em sẽ!” “...Cố lên!” Giờ xin chia tay được không? “Đúng rồi, chị họ còn nói, nếu chia tay thì nhất định phải là em nói ra trước, đương nhiên, anh nói trước cũng được, nhưng nếu bị đánh chết cũng đừng trách mình xui xẻo, cũng đừng trách cuộc sống. Thương Bích Lạc bị sặc, ho hai tiếng: “Anh có thể hỏi một chuyện không?” Hạ Hoàng Tuyền chớp mắt, gật đầu: “Có thể, anh hỏi đi.” “Chị họ của em, có bạn trai chưa?” “Có rồi, trẻ tuổi đẹp trai còn biết vâng lời.” Hạ Hoàng Tuyền khoanh tay trước ngực, vẻ mặt khát khao, “Nghe nói anh ấy ma thần xuyên từ thế giới ma pháp tới.” “Em tin?” “Không tin.” Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, trả lời không chút do dự, nhưng ngay sau đó, cô lại nói, “Nhưng mà, có thể khiến chị họ em mặt ngập tràn hạnh phúc nói ra câu này, không phải là vì đối phương tiếp thêm tự tin à? Từ góc độ này mà nói, thật khiến người ta hâm mộ mà.” Dứt lời, hai tay chống nạnh, nghiêm túc nhìn về phía Thương Bích Lạc, “Anh còn kém xa lắm, hừ.” Boss quân từ khi có ký ức tới nay vẫn luôn tự tin, bỗng cảm thấy bối rối, mình có chỗ nào không tốt chăng? Mình kém cỏi đến vậy à? Mình... “Tuy là mặt anh không tệ, nhưng mà,” cô gái đang ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, vô cùng bối rối nói, “Anh cảm thấy sau này em nên giới thiệu anh thế nào?” Cô bắt đầu mô phỏng tình huống hiện trường –– “Chào mọi người, bạn trai tôi là tên tội phạm xuyên từ thế giới khác tới đây.” 1 đòn! “Hoặc là, bạn trai tôi xuyên từ thế giới khác tới, anh ấy có khuynh hướng chống đối xã hội và chống con người, còn là người siêu cấp hẹp hòi, mọi người phải cẩn thận, a ha ha ha...” 2 đòn! “Nhìn kiểu gì cũng thấy mất mặt không?” “Thần bổ đao” công kích! Nói xong, cô gái tuyệt vọng, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, “Trời xanh hỡi, sao con lại thích kiểu người ngoại trừ cái mặt thì chẳng có lấy một cái ưu điểm nào như thế này?” Một kích trí mạng!!! Thương Bích Lạc thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Trong lòng em, anh tệ đến thế à?”
“Đúng vậy.” “...” “Có điều,” Hạ Hoàng Tuyền ho nhẹ một tiếng, hơi sát mặt lại, “Dù sao em cũng không khá hơn là bao...” Cô vẫn rất biết mình là ai, nhưng mà, cho dù ngay cả như vậy, cô vẫn túm chặt tên khốn kia không bỏ, không biết nên nói là ánh mắt quá kém hay mắt nhìn hỏng rồi, “Trên mặt ý nghĩa nào đó, chúng ta vẫn rất xứng đôi không phải sao?” Thương Bích Lạc bất lực nhìn về phía cô gái, cũng hơi cúi mặt lại gần, chóp mũi đối chóp mũi: “Lang tiên sinh và Bái tiểu thư à?” *giải thích câu trên: Ngày xưa nói con lang con bái phải dựa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái. Vd như lang bái vi gian (cùng dựa nhau làm bậy),ngoài ra chật vật khốn khổ cũng gọi là lang bái. “Đúng đấy.” Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, rồi dùng mũi đụng mũi đối phương, “Còn đau không?” “...Vẫn còn.” Mỗi lần bị đánh liền tự động chữa khỏi gì đó, nếu hiện thực thật sự giống như trò chơi mà Ngôn Tất Hành nói, khi tích đủ “độ thuần thục” thì có thể lên level, vậy anh nhất định là dị năng giả đầu tiên đạt max level. Cô cười khẽ một tiếng, đột nhiên nghiêng đầu, đôi môi hồng hào mềm mại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng thanh niên: “Giờ còn đau không?” Thương Bích lạc bất thình lình bị “bánh nhân thịt” đập đến ngu người, không phải vì anh quá ngu, mà là... Đây là đầu tiên cô thể hiện hành vi thân mật như vậy với anh, anh cảm thấy, nụ hôn có vẻ mềm nhẹ này thật sự quá mức tốt đẹp –– giống như một giây trước còn đang bị dây thừng trói chặt treo giữa trời, giây tiếp theo dây thừng bỗng dưng bị đứt, cả người rơi thẳng vào trong vại mật phía dưới. Từ đầu đến chân đều bị mật bao phủ tới choáng. Anh nhìn vào đôi mắt gần trong gang tấc của cô, trong đó có chút ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, còn có một tia nghịch ngợm, thanh niên không nhịn được, cười khẽ ra tiếng, “Ừ, vẫn còn một chút.” Thêm một nụ hôn. “Giờ thì sao?” “Hình như vẫn còn một chút.” Lại thêm một cái hôn. “Lần này thì sao?” “Ừm...” “Dám nói còn đau, em đánh anh đấy!” “... Đau.” “Này! Anh theo khuynh hướng M đấy hả?” Thương Bích Lạc nhìn trời, mình có khuynh hướng M à? Bản thân hình như không phải, giờ... Thật ra chính bản thân anh cũng không rõ, chỉ có thể khẳng định là, nếu mỗi lần bị đánh xong đều có “an ủi”, như vậy bị đánh hình như cũng không phải chuyện xấu lắm? Nếu Hạ Hoàng Tuyền mà nghe được suy nghĩ trong lòng của anh, cô chắc chắn sẽ gào to: “Anh không rõ cái quỷ ấy! Căn bản chính là vậy, được không?!” Nhưng mà, nếu xét tới cùng, rốt cuộc là ai đáng trách đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]