Ngày hôm sau, mấy người nghỉ ngơi suốt một đêm lần lượt bắt đầu công việc hiện tại của mình.
So với ba người kia, Thương Bích Lạc cùng Hạ Hoàng Tuyền ngược lại có vẻ cực kỳ thanh nhàn, cái này làm cho mấy người kia có phần khó chịu, đặc biệt là lúc những người khác đang phải bôn ba bên ngoài, cô lại nằm trên nệm êm phơi nắng ngoài ban công.
“Đang nghĩ gì thế?”
Hạ Hoàng Tuyền chống cằm nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên đang kéo đệm mềm đi tới: “À... Đang nghĩ chúng ta nhàn rỗi như này có phải không tốt lắm không, cứ cảm thấy như đang ăn cơm trắng* ấy.”
*ăn cơm trắng này có nghĩa là ăn mà không làm, ăn miễn phí của người khác, ăn không trả tiền, hiểu gọn là ăn không ngồi rồi.
Thương Bích Lạc thả đệm trong tay xuống, rồi ngồi lên: “Hưởng thụ chút thanh nhàn này đi, sau này sẽ đến phiên em diễn vở kịch lớn.” Đương nhiên, đối với anh cũng vậy.
“...Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, cô đại khái đã đoán được tiếp theo mình sẽ phải làm gì, gánh vác trách nhiệm tương ứng với sức mạnh. Cô nhìn biểu cảm của Thương Bích Lạc: “Tâm trạng anh không tốt?”
Thanh niên nhướng mày hỏi lại: “Nhìn ra được?”
“Không nhìn ra mới là lạ.”
“Vậy em còn nhìn thấy gì nữa?”
“À,” Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt đau khổ thở dài, “Tôi còn nhìn ra anh đặc biệt tới đây làm phiền tôi.”
“...” Thương Bích Lạc sửng sốt, sau đó cười khẽ thành tiếng, “Không trốn nữa?”
“Trốn được chắc?” Cô gái trừng mắt nhìn thanh niên bên cạnh không chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-boss-den-han-cuoi/1176869/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.