Mặc dù công ty là chú mở, nhưng Tống Viên cũng không dám thực hiện chính sách lính nhảy dù, ngoại trừ việc nghỉ ốm không cần thiết vào tuần lễ kia, cô chưa từng mà cũng không dám bỏ bê công việc, rất ít khi đến trễ, Tống Viên rời giường đi ra khỏi phòng ngủ thì phát hiện Dung Đình đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon, ánh mắt nhìn chằm chằm TV đang tắt, dường như đang nghi ngờ thứ này rốt cuộc là cái gì.
"Trong tủ lạnh không có gì cả, chị gọi bữa sáng ở ngoài." Tống Viên bên cạnh vừa chải đầu vừa nói: " Buổi trưa chị sẽ gọi thức ăn ngoài cho em..."
"Ài, được rồi được rồi!" Tống Viên cảm thấy để đứa trẻ ở nhà một mình cũng quá không có trách nhiệm, bắt đầu bổ não mấy loại tin tức "Trẻ con chơi đùa ngã xuống tầng" "Người lạ tới cửa bắt cóc trẻ con", sau đó thì nhận mệnh, cúi thấp đầu thở dài: " Hôm nay chị vẫn nên xin phép nghỉ thôi, còn may ngày mai là thứ bảy."
Tống Viên thật sự không yên lòng để Dung Đình ở nhà một mình.
Đây cũng không phải là con của cô, nhưng ở trong nhà của cô nên đương nhiên cô phải tạm thời chịu trách nhiệm làm "Người giám hộ".
Nói câu kéo thù hận thì là Tống Viên đi làm thuần túy là giết thời gian, cha Tống muốn cô kế thừa siêu thị, mẹ Tống lại muốn cô đi quản lý công ty trang phục, nhưng hai người kia đều có một điểm giống nhau, đó chính là đặc biệt, đặc biệt cường thế.
Tống Viên cũng không phải không muốn làm thiếu nữ xinh đẹp kế thừa gia nghiệp, chỉ là cha mẹ của cô đều hoàn toàn không có ý về hưu, cô có thể tưởng tượng ra được, nếu như cô thật sự đến một bên, chắc chắn sẽ bị bên khác "Chỉ trích" với bị bên này vĩnh viễn khống chế. Vì hòa bình thế giới, vì quan hệ ruột thịt tốt đẹp, nên ít nhất hiện tại cô không thể kế thừa siêu thị lớn hoặc là công ty trang phục, sau khi thương lượng với chú thì quyết định đến nơi này của chú làm, như thế thì mặc kệ là cha hay mẹ cũng sẽ không nói được cái gì.
Trong công ty cô cũng chỉ là chân chạy vặt, phụ trách công việc đơn giản. Cô là cục gạch, nơi nào cần thì tới nơi đó, đồng thời nhìn qua nhóm của cô cũng rất dễ nhận thấy cô có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cô cũng không thường xuyên xin phép nghỉ, cho nên lần này chủ quản cũng rất sảng khoái phê duyệt ngày nghỉ này.
Đã xin nghỉ, vậy thì không cần quá vội vàng, người thích chưng diện như Tống Viên đương nhiên phải trang điểm tỉ mỉ.
Dung Đình thở dài lắc đầu ở trong lòng, hắn thật sự không hiểu tâm tư của nữ nhân, ở chỗ này mẫu hậu không có cung nữ chăm sóc, thậm chí ngay cả trang điểm cũng phải tự mình làm, nàng thà chịu khổ chịu sống chật vật ở chỗ này, cũng muốn rời khỏi phụ hoàng là vì cái gì.
Chuông cửa vang lên, Tống Viên reo lên một tiếng, nhanh chóng mở cửa chào đón anh trai xinh đẹp đưa thức ăn.
Chàng trai đi đưa thức ăn là một cậu bé lớn, nhìn thấy Tống Viên, lộ ra nụ cười xán lạn: "Xin chào, đây là đồ ăn của chị."
Tống Viên nhận đồ ăn rồi nói cảm ơn như mọi ngày.
Chàng trai đưa thức ăn còn nói: "Phiền chị đánh giá năm sao nha."
"Được!"
Tống Viên đóng cửa lại, gọi Dung Đình đến ăn điểm tâm.
"Chị cũng không biết em thích ăn cái gì, chỉ có chút cháo trứng muối thịt nạc, còn có sữa đậu nành với bánh bao hấp." Tống Viên lấy một cái thìa từ trong túi thức ăn đưa cho Dung Đình: "Không thích ăn thì ít nhiều gì cũng nên ăn một chút, sau khi ăn điểm tâm xong chị mang em ra ngoài dạo chơi, nhân tiện đi đồn công an xem có tin tức gì hay không."
Hiện tại thức ăn ngoài đưa tới cũng phải mất ít nhất ba mươi phút, Dung Đình nhìn món cháo và bánh hấp được bày biện sơ sài, thì sợ ngây người: "Người lại cho cô ăn đồ ăn thấp hèn như vậy!"
Dung Đình vừa sinh ra đã là thái tử điện hạ, là thái tử.
Từng cái ăn cái mặc đều rất tinh xảo tỉ mỉ, chỉ mỗi đồ ăn sáng thôi cũng đã đủ loại kiểu dáng, chỉ sợ không đủ chu đáo với hắn.
Đồ ăn quái dị tối hôm qua là do mẫu hậu tự mình làm ra không giống nhau, nhưng hôm nay đồ ăn sáng này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngày ngày mẫu hậu đều dùng đồ ăn thấp hèn như thế này sao?
Tống Viên:... Nhà các người đều có thể diễn sâu như thế à?
Nếu đối phương là người trưởng thành, cô khẳng định lười quản, thích ăn thì ăn, không ăn thì dẹp đi, nhưng đối phương lại là một đứa trẻ, cũng không thể để như thế được: "Đồ ăn không phân biệt cao thấp giàu nghèo, hơn nữa hương vị nhà này thật sự rất không tệ, nếu không em thử trước một chút xem?"
Dung Đình nhíu mày, không muốn nhìn nhiều thêm một chút: " Cho dù cô chết đói cũng sẽ không ăn."
Tống Viên:... Tiểu lão đệ vẫn rất có cốt khí đấy.
Không ăn thì không ăn.
Trẻ con không thể nuông chiều!
Trước kia khi cô còn ở trong nhà ăn cơm, thì thấy có một vài người lớn đuổi theo trẻ con trong nhà để đút cơm.
Đói bụng thì tự nhiên sẽ ăn thôi, không ăn một bữa cũng không có vấn đề gì.
Tống Viên ừ một tiếng: "Vậy được rồi, một mình chị ăn."
Bữa sáng phải ăn thật tốt, ngàn vạn lần không thể bạc đãi mình, bình thường cô thích ăn nhất là cháo trứng muối thịt nạc, sữa đậu nành của nhà này nghe nói cũng vừa mới ép, hương vị đậu rất đậm đặc, cô rất thích, lúc đầu cô đã thành thói quen bữa sáng uống chén sữa đậu nành, chỉ là hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện cũng quá đột ngột nên cô quên mất gọi nước đậu nành, cho nên hôm nay chỉ có thể gọi là thức ăn ngoài cùng sữa đậu nành uống.
Dung Đình ngồi ở một bên, hắn cẩn thận đánh giá vẻ mặt Tống Viên.
Có phải mẫu hậu tức giận hay không?
Thế nhưng thật sự trước kia hắn sẽ không ăn những vật này, ngự thiện phòng cũng không dám làm đồ ăn lãnh đạm qua loa cho hắn như thế.
Hiện tại sinh hoạt của mẫu hậu chật vật như thế, hắn thân là con của mẫu hậu, chẳng lẽ lại muốn ở trong lúc mấu chốt này để nàng thương tâm khổ sở?
Nói một cách khác, mẫu hậu thân là quốc chi mẫu, cũng có thể ăn những thức ăn này, vì cái gì hắn lại không được?
"Có phải người tức giận với cô hay không?" Dung Đình căng khuôn mặt nhỏ hỏi.
Tống Viên sững sờ, lắc đầu: "Không có."
"Người có." Dung Đình bất đắc dĩ cầm lấy thìa: "Thôi, cô không muốn so đo với người."
Nói xong lời này, hắn liền bắt đầu cau mày, bộ dạng thấy chết không sờn ăn bát cháo trứng muối thịt nạc trước mắt.
Tống Viên cười ha ha một tiếng, đứa trẻ này thật sự rất kỳ quái nhưng mà cũng thật đáng yêu.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cũng có thể là nhà đứa trẻ này đặc biệt đặc biệt có tiền, có tiền đến nỗi bữa sáng quả thật không ăn những thứ này? Nhìn khí chất toát ra từ từng hành động giơ tay nhấc chân của đứa trẻ, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.
Chẳng qua nếu như Dung Đình thật sự là con của người có tiền thì nó mất tích thời gian dài như vậy, sao người thân trong nhà còn chưa tìm tới cửa?
Cho dù cổ đại không có nhiều gia vị như hiện đại, nhưng đồ ăn mà ngự thiện phòng làm ra cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, rất ngon, chén cháo trước mặt Dung Đình không biết đã bỏ bao nhiêu gia vị bột ngọt, đối với hắn mà nói, thật có chút không hơi khó nuốt.
Nhưng Dung Đình cũng không phải không thể nhịn, với hắn mà nói, ngồi ăn bữa sáng cùng với mẫu hậu là tâm nguyện lúc hắn còn rất nhỏ, về phần ăn cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Tống Viên liền cầm chìa khóa xe muốn dẫn Dung Đình ra cửa.
Hôm qua nghĩ đến đồn công an ở gần đó nên cô không lái xe, cho nên hôm qua lúc Dung Đình nhìn thấy xe hơi nhỏ chạy trên đường thì vô cùng kinh hãi sau đó lại vô cùng tò mò, lúc này ngồi ở ghế sau ngược lại có chút đứng ngồi không yên.
"Mẫu hậu, đây là cái gì?" Dung Đình không muốn mất mặt ở trước mặt mẫu hậu, nhưng hắn nhớ lão cung nữ nói, nàng nói, hắn là người nàng yêu nhất.
Mẫu hậu sẽ không cười nhạo hắn.
Tống Viên không nghĩ tới Dung Đình sẽ hỏi vấn đề này, lại lần nữa phủ định suy đoán hắn là phú nhị đại, nhà giàu đời thứ ba.
Chẳng qua từ đêm hôm qua đến bây giờ, đủ loại biểu hiện của Dung Đình đều làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc.
Coi như trong nhà mê cổ đại như thế nào, cũng không có khả năng tách rời hoàn toàn với xã hội hiện đại, cứ coi như là trẻ con ở vùng núi xa xôi cũng biết đây là ô tô.
Dung Đình không hề giống đứa trẻ ở trong vùng núi xa xôi, khí thế ở trên người nó, hoàn toàn không phải người bình thường có thể bồi dưỡng được.
Khí chất toát ra từ cách ăn mặc cho đến cách nói của nó mờ mịt lạ lẫm khác xa xã hội hiện đại, cái này khiến cho Tống Viên từng ngâm mình trong tiểu thuyết ngôn tình xuyên việt không tự giác nghĩ ra một câu: Cổ xuyên kim!
Khả năng khó có thể xảy ra nhất này lại có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Tống Viên dừng xe ở ven đường, xoay đầu lại, cùng Dung Đình mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Dung Đình tưởng rằng Tống Viên ghét bỏ nó vô tri, nên lúc này tức giận không thôi, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giờ phút này cũng đỏ bừng lên, bộ ngực của nó phập phồng, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng nói: "Người không nguyện ý giải thích cho cô, cô cũng sẽ không miễn cưỡng."
Lúc nó không tức giận thì gọi là mẫu hậu.
Lúc nó tức giận thì không gọi như thế.
Xưng hô này đều được nó sắp xếp vô cùng rõ ràng.
Tẩm cung của hắn có vài cuốn sách, lão cung nữ nói đây là mẫu hậu vì hắn làm, trên những cuốn sách kia đều vẽ những hình ảnh ngây thơ buồn cười, không có chút đẹp nào cả, thế nhưng rất ấm áp.
Nghe nói là mẫu hậu biên soạn chuyện xưa vào trong sách, lão cung nữ nói mẫu hậu gọi là truyện cổ tích trước khi ngủ.
Lúc hắn chưa nhận biết được con chữ, đều là lão cung nữ đọc cho hắn nghe, chờ đến khi hắn nhận biết được chữ thì tự mình đọc, tất cả chuyện xưa trong sách hắn đều nhớ nhất thanh nhị sở, sách cũng bị hắn lật đến mài mòn, có lần tiểu thái giám không cẩn thận vẩy nước lên trên làm hắn nổi trận lôi đình, lúc trời tối người yên, hắn nằm trên giường lớn, ôm vài cuốn sách kia, nghĩ thầm, nếu như mẫu hậu ở đây thì tốt rồi, hắn cũng không đến nỗi xem mấy quyển sách này như bảo bối, để cho người ta chê cười.
Thật ra mẫu hậu để lại cho hắn rất nhiều đồ vật.
Mỗi lúc hắn nghi ngờ mẫu hậu không yêu hắn thì nhìn thấy những vật này sẽ lại kiên định.
Nếu như nữ tử không yêu con mình thì làm sao lại làm nhiều đồ chơi nhỏ vì hắn như thế.
Người mẫu hậu yên hắn trong tưởng tượng là người trước mắt này sao?
Nếu như đúng là vậy, thế thì sao giờ nàng lại không yêu hắn nữa rồi?
Nếu như không phải, thì vì sao khí tức trên người nàng lại làm hắn nhớ nhung đến thế?
Tống Viên không nghĩ tới đứa tẻ này sẽ mẫn cảm như vậy, hơn nữa lại vui giận thất thường, tâm trạng thì lên xuống bất định, cô không nói gì, nó lại đột nhiên tức giận.
Chẳng qua người lớn cũng không nên tùy tiện so đo với con nít.
Cô còn có vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi nó.
"Cô Cô, chị hỏi em nha. Em ra đời năm nào?"
Vẻ mặt Dung Đình hơi hòa hoãn lại: "Người hỏi cái này làm gì?"
Tốt xấu gì cũng không nói "Ngay cả sinh nhật con ruột mà người cũng quên" ra.
Tống Viên biết đứa trẻ này không thích lừa gạt: "Chính là vừa hiếu kỳ vừa muốn quan tâm, hiểu rõ em hơn một chút."
"Người thật sự quan tâm?" Dung Đình hỏi cô.
Tống Viên gật đầu như giã tỏi.
Một khi chấp nhận nó là người cổ đại thì giống như mọi thứ đều không còn quái dị như vậy nữa, bao gồm cả sự kiêu ngạo và thành thục của nó.
Thân thể nho nhỏ của Dung Đình ngồi ở phía sau, cho dù là nó đang ngồi hay là đang đứng, lưng vẫn luôn ưỡn thẳng tắp.
Cuối cùng nó cũng nói ra sinh nhật của mình, rất phức tạp làm cho người khác nghe không hiểu.
Lần này Tống Viên gần như đã khẳng định nó là xuyên đến.
"Thời đại của em có Hoàng đế thật sao?"
"Mẫu hậu không cần như thế, đó là phụ hoàng cô, cũng là phu quân của người."
Tống Viên: "..."