Sau khi Tống Viên mang theo đứa bé về nhà thì thực sự cũng có chút hối hận.
Cô lại không làm việc gì trái với lương tâm, cái người bỏ chồng bỏ con trong miệng đứa bé cũng tuyệt đối không phải cô, vậy mà không hiểu tại sao cô lại bị lời nói của đứa bé kia dọa cho phát sợ.
Phòng Tống Viên đang ở hiện tại là quà cha Tống mua cho cô lúc cô mười tuổi, ba phòng hai sảnh vô cùng rộng rãi, còn có một ban công lớn, cô vừa chuyển vào không bao lâu nên rất nhiều thứ còn chưa mua thêm, trên đường trở về, dù cho cô vẫn luôn ở trong tình trạng ngây ngốc hoài nghi nhân sinh, nhưng cũng không quên mua khăn mặt với bàn chải đánh răng cho đứa bé.
Vừa tới nhà, còn chưa kịp nói với đứa bé được hai câu, đã nghe thấy bụng nó phát ra tiếng vang ùng ục.
Dung Đình lúng túng không thôi, với nó mà nói, bụng phát ra loại thanh âm này thật sự là quá thất lễ.
"Em chưa ăn cơm bao lâu rồi?" Tống Viên nhận mệnh, cúi đầu xuống hỏi nó.
"Cô dùng đồ ăn sáng rồi."
"Bé con, vì sao em lại nói kiểu như vậy?" Tống Viên mở tủ lạnh ra, lấy bánh mì từ bên trong ra, tiếp tục quay đầu nhìn nó: "Trứu Trứu, người nhà em đều như vậy sao?"
Hiện tại tâm trạng Dung Đình hơi tốt hơn một chút, không quẫn bách như trước, giọng điệu nói với Tống Viên cũng tốt hơn một chút: "Mẫu hậu nói chuyện sao có thể tự nhiên như thế."
Tống Viên: "..."
"Thức ăn ngoài muốn đưa tới cũng phải mất hơn nửa giờ, chị sợ em đói, trong nhà chỉ có bánh mì với trứng gà, còn có dăm bông, vậy chị tùy tiện làm sandwich cho em đi."
Dung Đình với Tống Viên nói chuyện với nhau, tuy không đến mức nước đổ đầu vịt, nhưng cũng hoàn toàn không biết rõ đối phương đang nói cái gì.
Nhưng nó nghe được, mẫu hậu tự mình xuống bếp vì mình.
Trong lòng nó trở nên ấm áp hơn.
Mẫu hậu thân là quốc chi mẫu, chưa bao giờ cũng chưa từng vì người khác (hẳn là bao gồm cả phụ hoàng nữa) xuống bếp, hắn có thể là người đầu tiên.
Hắn tạm thời tha thứ cho việc nàng tạm thời quên hắn.
Thi thoảng Tống Viên vui vẻ cũng sẽ xuống bếp, dù sao thức ăn ngoài ăn nhiều cũng sẽ ngán, làm sandwich đối với cô mà nói quá đơn giản, dùng chảo đồng thời làm trứng ốp lếp cùng dăm bông, bánh mì đặt ở trong lò bánh sấy một chút, đương nhiên còn có tương salad mà cô thích ăn, nghĩ đến có lẽ con nít đều thích sốt cà chua, nên cô cũng bỏ nhiều thêm một chút, sau khi làm xong sandwich cô lại rót một chén sữa bò cho đứa bé.
Dung Đình ngồi trước bàn cơm, nhìn đồ ăn bày ở trước mặt hắn, không khỏi nhíu mày.
Đây là đồ ăn nó chưa từng thấy qua.
Mấu chốt là có thể cho vào miệng sao?
Thấy Tống Viên đang tha thiết nhìn mình, Dung Đình nghĩ thầm, không được cô phụ tâm ý của mẫu hậu, thế là cầm lấy sandwich, cực kì tư cắn miệng.
Đương nhiên Tống Viên sẽ không đi hỏi đứa bé sandwich này hương vị thế nào.
Dung Đình nghĩ, có lẽ bởi vì đồ vật quái dị này là do mẫu hậu tự mình xuống bếp làm ra, cho nên hắn mới có thể cảm thấy hương vị cũng được.
Tống Viên chỉ chỉ sữa bò trên bàn cơm: " Nhớ kỹ uống sữa bò, uống sữa tươi thì sẽ cao hơn."
Dung Đình tức giận: "Người lại ghét bỏ cô không đủ cao?"
Nói như thế nào đây, bề ngoài thì Tống Viên là hội viên hiệp hội từng trải. Cô cảm thấy sâu sắc rằng, nếu như không phải đứa bé này quá tuấn tú quá đáng yêu, cô tuyệt đối sẽ không mang nó về nhà. Đoán chừng đứa bé này cao khoảng chừng một mét, rõ ràng là một đứa bé lại luôn ra vẻ thành thục như một người lớn.
"Thì rõ ràng bây giờ em không cao hơn chị nha." Tống Viên cố ý đấu võ mồm với nó: "Được rồi được rồi, uống sữa tươi tốt cho thân thể, sau khi uống xong thì đánh răng rửa mặt tắm rửa, ngày mai chị còn phải đi làm, không lừa em đâu."
Dung Đình nhìn chằm chằm sữa bò trong chén tốt một lát, lúc này mới dùng hai tay nâng chén lên, miệng nhỏ uống sữa bò.
Thật ngọt, cũng không tệ lắm.
"Mẫu hậu, sao không có cung nữ hầu hạ trong cung?" Dung Đình ăn uống no đủ, tâm trạng rất tốt, nên cũng nguyện ý tâm sự với Tống Viên.
Bài trí bố cục trong cung này quả thực kỳ quái, nhưng hắn đã từng nghe lén phụ hoàng say rượu nói chuyện, phụ hoàng nói, chỗ ở của mẫu hậu khác với chỗ của bọn họ, như thế xem ra cũng giải thích được.
Chỉ là vì sao không có cung nữ thái giám hầu hạ?
Tống Viên trầm mặc một lát, cảm thấy người nhà của đứa bé vô cùng mê cổ đại, chỉ là coi như phụ huynh mê cổ đại nhưng cũng không thể không phân biết đúng sai, cũng không nên ảnh hưởng đến trẻ con chứ, cô thật sự hoài nghi, đứa bé này thật sự có thể giao tiếp tốt với những đứa trẻ khác trong nhà trẻ sao?
"Em nói là bảo mẫu với dì giúp việc hả?" Xem ra gia cảnh của đứa bé này cũng rất tốt: "Một mình chị không cần mời bảo mẫu với dì giúp việc, chuyện gì cũng có thể tự mình làm."
Dung Đình nhìn chằm chằm Tống Viên.
"Em nhìn chị như thế làm cái gì?" Tống Viên hỏi nó.
"Vì cái gì?"
Dung Đình vô cùng không hiểu: " Bây giờ người trôi qua chật vật như vậy, tại sao lại còn muốn rời khỏi phụ hoàng? Đây chính cuộc sống mà người muốn sao?"
Tống Viên đầu đầy sương mù, nhưng vẫn dời cái ghế qua ngồi ở bên cạnh nó, rất nghiêm túc rất chân thành nói với nó: "Bé con, chị hoàn toàn nghe không hiểu em đang nói cái gì, chị thật sự không phải là mẹ em, nhưng mà em yên tâm, cô chú cảnh sát ở đồn công an bên kia đều đang giúp em tìm người nhà, trong khoảng thời gian này em cũng có thể ở chỗ này của chị cho đến lúc người nhà của em đến đón em."
Dung Đình cũng không phải là đứa trẻ không hiểu đạo lý, nó kết hợp giữa lời nói cùng biểu hiện của Tống Viên rồi hỏi dò: "Mẫu hậu, người cũng không nhớ rõ phụ hoàng sao?"
Không đợi Tống Viên trả lời, Dung Đình liền tự mình trả lời: "Không nhớ rõ cũng đúng thôi, ngay cả cô người cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ kỹ người khác được."
Ngay cả con ruột mình yêu nhất cũng quên, thì làm sao lại nhớ kỹ phu quân xếp ở phía sau.
Là hắn ngu xuẩn, vậy mà lại hỏi mẫu hậu vấn đề như vậy.
Tống Viên nghĩ nghĩ, chuẩn bị dùng một loại phương thức khác dò hỏi đứa trẻ: "Vậy em nói cho chị biết cha em tên là gì đi, có lẽ chị sẽ có ấn tượng thì sao."
Dung Đình nghe lời này lại tức giận: "Người nhìn thấy ta mà cũng không nhớ được, như thế nào lại nghe mỗi tục danh phụ hoàng thì lại có ấn tượng!"
Nếu như mẫu hậu thật sự có ấn tượng, vậy hắn sẽ tức giận, lão cung nữ nói, mẫu hậu từng ôm tã lót của hắn nói, nàng yêu nhất yêu nhất yêu nhất hắn.
Nó dừng một chút lại nói: "Hơn nữa thân là con của người há có thể treo tục danh phụ hoàng ở bên miệng!"
Tống Viên: "..."
Gia đình nhà các người thích diễn kịch như thế à? Mê cổ đại còn chưa tính, còn giống như tự cho mình là Hoàng Thượng hoàng hậu, thực sự khó lường, không thể trêu vào...
"Được được được, vậy em cũng có thể nói tên của mình ra mà?"
Dung Đình sưng mặt lên, lạnh lùng nhìn cô: "Đúng là ngay cả danh tự con ruột cũng quên mất."
Tính tình Tống Viên cũng coi như là rất tốt.
Từ nhỏ cô đã rất thích trẻ con, đương nhiên là trẻ con ngoan ngoãn, nhưng hôm nay thật là lạ, đứa bé kiêu ngạo kỳ quái như thế, nếu là trước thì cô sẽ không chủ động áp sát tới.
Dung Đình nói xong lời này sau đó lại trầm mặc trong chốc lát: "Người nhớ cho kĩ, Dung Đình."
Tên còn rất dễ nghe.
Tống Viên cảm thấy dựa theo tiến độ trước mắt này, nhiều nhất là một tuần lễ thì cô đã có thể hỏi được tên tuổi với phương thức liên lạc của cha mẹ nó.
"Được rồi, đi đánh răng đi." Tống Viên dẫn Dung Đình vẫn còn đang phụng phịu đi vào toilet, lấy kem đánh răng lên bàn chải đánh răng trẻ em vừa mới mua đưa cho nó.
Trước kia khi Dung Đình ở trong cung cũng sẽ đánh răng.
Nhưng trong cung không có nhiều người có bàn chải đánh răng, nghe lão cung nữ nói, mẫu hậu bỏ ra rất nhiều thời gian mới có thể chế được bàn chải đánh răng.
Bàn chải đánh răng đang trong tay hắn hiện giờ đẹp mắt hơn trong cung nhiều.
Dung Đình đánh răng, cảm thấy trong miệng đều là vị ngọt, không giống với trong cung. Mẫu hậu giấu hết đồ tốt đi rồi, hắn đến tìm nàng, nàng mới cho hắn dùng.
Dung Đình nhìn bài trí trong phòng này đều rất hiếm lạ, chỉ là hắn còn chú ý đến lễ nghi, không muốn làm trò cười trước mặt mẫu hậu.
"Cô Cô, là như thế này." Sau khi chờ Dung Đình đánh răng rửa mặt xong, Tống Viên đưa nó đứng dưới vòi hoa sen, rất kiên nhẫn nói: "Em là con trai, chị là con gái, chị không tiện tắm rửa cho em, vậy chính em có thể tự tắm rửa hay không?"
Đối với việc Tống Viên xưng hô với mình như vậy, Dung Đình cũng không hề để ý.
Tống Viên đơn giản dạy Dung Đình cách dùng nước nóng, cô cảm thấy cho dù cái gia đình này mê cổ đại như thế nào, thì thời đại hiện đại này vẫn sẽ có những thứ này.
Sau khi nói cho Dung Đình cái nào là bình sữa tắm cái nào bình là dầu gội thì cô liền rời khỏi toilet thuận tay đóng cửa lại luôn.
Dung Đình đứng dưới vòi hoa sen, hắn là đứa trẻ thông minh, rất nhiều chuyện đều là nói chút là hiểu, lúc này sau khi cởi quần áo xong, chần chừ một lúc, học theo mẫu hậu vừa rồi dạy hắn, mở chốt mở ra, vòi hoa sen bỗng nhiên phun nước lên người hắn, hắn không thể khống chế nội tâm sợ hãi của mình nên hét lên.
Tống Viên nghe được tiếng kêu của hắn, vội vàng vọt vào.
Dung Đình vẫn bị dọa, thấy cô vào, phản ứng đầu tiên chính là ôm lấy eo của cô, hắn rất dũng cảm, không khóc.
Chờ sau khi hắn bình tĩnh lại, hắn còn giữ nguyên tư thế duyên dáng ném nồi: "Người lại để cô một mình ở lại đây!"
Tống Viên nhìn ra được đứa trẻ này có chút ngượng ngùng.
Hiện tại rất nhiều gia đình có trẻ con năm tuổi đều cần người lớn giúp đỡ tắm rửa, cô chưa từng làm mẹ, ngay cả kinh nghiệm chăm sóc trẻ con cho họ hàng cũng không có, trong lòng cũng có chút xấu hổ, đứa trẻ ở trong hoàn cảnh lạ lẫm vốn rất dễ sợ hãi.
Chờ đến lúc tắm rửa xong cho đứa trẻ, quần áo Tống Viên cũng ướt đẫm hết.
Cửa hàng tiện lợi cũng không bán quần áo trẻ con, Tống Viên tùy tiện lấy áo thun dài của mình đưa cho đứa trẻ mặc.
Đứa trẻ vô cùng ghét bỏ: " Sao cô có thể mặc quần áo nữ nhân!"
"Ngày mai, ngày mai sau khi tan làm chị sẽ mang em ra ngoài, mua quần áo ngủ cho em. Hiện tại thật sự quá muộn rồi." Tống Viên chỉ chỉ vành mắt xanh đen của mình: " Mong em thương xót, tạm thời chấp nhận, chị thật sự buồn ngủ, mệt chết rồi."
Dung Đình nhìn cô, sau một lát mới khó chịu nói ra: "Chỉ lần này, không thể nói cho ngoại nhân."
Chờ Tống Viên cũng tháo trang sức tắm rửa xong thì đã hơn mười giờ.
Cô nằm ở trên giường, nhớ lại chuyện xảy ra buổi tối hôm nay thật giống như mơ. Vô cùng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, còn may đứa trẻ này rất có quy củ, không cần cô nói, nó cũng nói cái gì đó mà cô nghe không hiểu, tổng kết lại lời nó nói chính là không thể ngủ cùng với cô trên một cái giường lớn, chuyện này không hợp phép tắc, đứa trẻ ngủ ở phong cho khách, trước khi cô trở về phòng ngủ lại quay lại nhìn nó một lần nữa, thấy dường như đứa trẻ cũng đã ngủ, cô mới tắt đèn.
Tống Viên không biết sau khi cô tắt đèn đóng cửa, Dung Đình đang nằm ở trên giường mở mắt.
Hắn đã từng tưởng tượng rất nhiều lần ở trong lòng, mẫu hậu là người như thế nào, cười lên thì sẽ như thế nào, tức giận thì sẽ như thế nào. Tất cả mọi người nói thân phận của hắn tôn quý, rất nhiều người đều hâm mộ hắn vừa sinh ra đã là Thái tử, nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn không muốn làm Thái tử, hắn chỉ muốn làm con của mẫu hậu.
Mặc dù mẫu hậu cũng không biểu hiện rằng rất yêu hắn, nhưng Dung Đình, ngươi phải tha thứ cho mẫu hậu, mẫu hậu nàng chỉ là quên mất thôi.