Hồng Yên lắp bắp kinh hãi, tay buông lỏng, người sượt một cái rơi thẳng xuống.
Nàng vung loạn, bất thình lình bị người ta nắm chặt.
"Đừng lộn xộn." Vị trí này của Hà Ngọc không có chỗ mượn lực, làm không tốt chính là hai người đều ngã xuống, hắn còn có thể ngã trên người Hồng Yên.
Hồng Yên treo trên không trung, cúi đầu nhìn phát hiện gạch của nàng đã ngã xuống, hiện tại lại càng không có chỗ mượn lực, toàn bộ trọng lượng đều ở trên tay Hà Ngọc.
"Mau kéo ta lên."
Nàng sốt ruột, Hà Ngọc ngược lại không vội.
Tuy rằng không mượn được lực, bất quá bên cạnh chính là mái hiên, đỡ một chút cũng có thể.
"Không kéo đấy."
"Ngươi.." Hồng Yên chán nản, "Vậy ngươi thả ta xuống."
"Không thả."
Hồng Yên giận dữ, "Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi nói cho ta biết tại sao khóc?" Hà Ngọc ung dung nhìn nàng.
Hồng Yên quay đầu, "Không nói."
Vừa rồi Hà Ngọc cự tuyệt nàng, bây giờ biến thành nàng cự tuyệt Hà Ngọc.
Hà Ngọc cười ha ha, "Ngươi không nói ta cũng biết."
Hồng Yên ngẩng đầu nhìn hắn.
Gã này mặc bạch y, dáng dấp lịch sự tuấn tú, lại một bụng ý nghĩ xấu, vừa nhìn liền không phải là người tốt.
"Là hắn khi dễ ngươi đi." Tuy rằng không biết quá trình, bất quá động ngón chân cũng có thể đoán được.
"Hắn khi dễ ngươi, ta sẽ giúp ngươi khi dễ ngược lại." Hà Ngọc dùng sức kéo nàng lên, kéo cả người nàng, nhưng lại không giúp người đến cùng, đỡ người lên, ngược lại để cho nàng nằm sấp trên tường tự mình bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-gian-than/1052341/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.