Cố Yến Sinh sau khi giúp Hồng Yên, lại đọc sách một lát, nhìn thấy buổi trưa không có người đến nửa, liền một mình trở về lãnh cung.
Hắn một ngày ba bữa đều ở nhà ăn, lãnh cung cũng mát mẻ, việc trồng rau, chăm bón tự mình làm ăn tâm hơn.
Thái y phục rất dài, không tiện nấu cơm, hắn cởi bộ y phục quá mức sáng rực kia ra, thay đổi trường bào đã lâu có chút cũ nát và nhiều nơi được vá lại.
Y phục này hoạt động tốt hơn nhiều.
Tuổi càng lớn, lượng thức ăn cũng nhiều hơn, muốn được no thì thì phải ăn nhiều, nhưng mảnh đất nhỏ này lại không có đủ.
Cố Yến Sinh xắn ống quần lên, chân trần giẫm trên mặt đất, khiêng cuốc lê trên mặt đất.
Phía dưới trải gạch xanh, hắn đem gạch xốc lên, đất xới lỏng, trồng một ít bắp cải, còn lại một chỗ dùng để trồng cây lê.
Nhớ rõ mẫu thân thích ăn lê nhất, trước kia lúc được sủng ái luôn được ban thưởng tuyết lê, bạch lê, sau đó đến lãnh cung, mỗi lần nhớ nhung liền phát điên, vô luận như thế nào cũng phải bắt hắn đem tới.
"Lê ta trồng, đáng tiếc người lại không có cơ hội ăn."
Cố Yến Sinh lấp đầy một nắm đất cuối cùng.
"Nương, phúc trạch của người thật mỏng."
Hắn đặt cuốc ở góc tường, lấy một ít nước từ giếng, đột nhiên phát hiện ra giếng đã không còn nước.
Cái giếng kia không sâu, lúc bọn họ đến vẫn chưa có, mới đầu có bạc còn gọi người đào xuống, sau này hết bạc không còn ai muốn làm, hắn liền thừa dịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-gian-than/1052340/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.