Người xuất hiện ở trước cổng trường của Bạch Thiên là mẹ ruột của thằng bé, Lã Thanh Vân.
Gần đây cuộc sống của Lã Thanh Vân rất tốt, sau khi trả hết nợ từ số tiền mà Bạch Dã đưa, cô ta đánh bạc thắng được một chút nhưng thật sự không đủ.
Cũng chẳng biết trong lòng Lã Thanh Vân nhớ đến đứa trẻ mình mang nặng đẻ đau nên ghé thăm thằng bé, hay còn mang âm mưu gì khác.
Bạch Thiên đang ngồi xổm dưới đất dùng cành cây phát huy tài năng hội họa của mình thì một cái bóng đột nhiên xuất hiện, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhăn mày. Hình như đã từng gặp bà dì này ở đâu rồi?
“Con là Bạch Thiên đúng không?” Lã Thanh Vân ngồi xuống trước mặt cậu.
“Dạ.”
“Sao con không chơi với các bạn mà chỉ ngồi một mình vậy?”
Lúc này những đứa trẻ khác thì chạy quanh sân chơi đuổi bắt, chỉ riêng thằng bé một mình một thế giới. Khi không có Phương Tố Y bên cạnh, Bạch Thiên kiệm lời y như cha mình:
“Ba không cho con nói chuyện với người lạ.”
Dứt lời liền đứng lên, ném cành cây trong tay rồi lạch bạch chạy về phía cô giáo và hô to:
“Cô ơi, có người lạ dụ dỗ con.”
Sắc mặt Lã Thanh Vân cứng đờ cả lại, không nghĩ tới thằng nhóc chết tiệt này có thể lanh lợi đến vậy, còn biết mách người lớn! Mẹ ruột của nó ở đây, nó không cảm nhận được hay sao?
Cô giáo vừa bước ra khỏi phòng đã bị Bạch Thiên ôm chầm lấy mà giật mình, nhìn thấy có người lạ vào đây, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-trai-cua-bach-tong-muon-goi-toi-la-me/479361/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.