Vị Đán tức giận túm lấy cổ ta, trực tiếp quăng vào trong xe ngựa.
Tiếc rằng, mãi cho đến lúc đi, ta không hề nhìn thấy Nhật Tây.
Nam Hải rất xinh đẹp, ta ghé vào trên cửa xe ngó nghiêng nhìn khắp nơi.
Tên Vị Đán thân to chân dài ngồi choáng hết cả xe, không gian trong xe trở nên cực kì chật chội, ta đành phải ép người sát vách mới có thể thở.
Ngồi co rúm lâu như vậy khiến tay chân ta đã tê rần.
Sau khi tiến vào địa bàn Nam Hải, hắn oán hận nhìn chằm chằm vào ta rồi đột nhiên nói:
“Ta luôn luôn chờ nàng mở miệng cầu xin ta, nàng cũng thật cốt khí, ngồi co rúm ở chỗ này mà không rên một tiếng!”
“…” Ngực ta bắt đầu buồn bực.
Qua một hồi lâu, ta mới ảo não nói với hắn: “Ta nghĩ rằng có cầu ngươi cũng không mấy hữu dụng, nếu sớm biết ngươi chờ ta mở miệng thì ngay từ đầu ta đã cầu xin tha thứ!”
“Hừ!” Sắc mặt hắn hơi hòa hoãn lại một chút, chân dãn ra, nhắm hai mắt lại, tiếp tục không để ý đến ta.
Lúc đặt chân vào đại điện Nam Hải, ta bắt đầu cảm thấy nơi này quả thực còn hoa lệ uy vũ hơn Long Cung nhiều. Tường được nạm bằng bạch ngọc sáng rực, trần nhà cao vút nhìn không thấy đỉnh, ta đứng dưới đại môn nhìn lên đầy ngưỡng mộ, chợt cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
“Oa, nơi này thật lớn…” Ta vừa đi vừa tán thưởng.
Vị Đán từ lúc trở về đến giờ liền thả lỏng người, cái gương mặt trả thù xã hội kia tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575033/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.