“Câm miệng… Ngươi, thằng nhóc chết tiệt! Phải biết tôn trọng người lớn!”, trong mộng ta lập tức đập lên miệng y. Vẻ mặt của Vị Đán thật sự là khó có thể miêu tả, hình dung bằng hai chữ “hóa đá” cũng chưa đủ.
Hắc, ta đang báo thù trong mộng đó!
Vào lúc ta tỉnh dậy, thắt lưng đau nhức.
Vừa mở mắt liền phát hiện ra, dưới giường không phải là tấm nệm của ta. Tấm nệm của ta được lót rất nhiều vải dệt, nằm ở trên rất êm, nhưng còn cái giường này thật là cứng.
“Hừ, tỉnh rồi?”, Vị Đán lạnh mặt, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống ta nằm trên giường.
Ta thấy trên mặt y có dấu vết năm ngón tay, trong lòng không ngừng bái phục gã dũng sĩ nào đó đã dám đánh y thành như vậy. Đó là việc ta đã muốn làm từ lâu, nhưng mà sợ hãi không dám, không ngờ lại có người khác dám ra tay.
Vị Đán thấy ta nhìn theo gương mặt mình, có vẻ không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng người đi, vờ ho khan một tiếng.
Ta đánh liều nghiêng người nhìn theo mặt Vị Đán, y đột nhiên không ngượng ngùng nữa, quay mặt lại oán hận nhìn thẳng ta: “Nàng muốn nói cái gì?”.
Ta lập tức nghẹn họng, nịnh nọt lắc lắc đầu.
“Hôm nay trở về lo chuẩn bị đi. Cho nàng hai ngày thu dọn các thứ, sau đó ta sẽ dẫn nàng trở về Nam Hải!”, Vị Đán nhìn thẳng vào mắt ta, thấy ta há miệng muốn nói, y trực tiếp vô tình cắt lời ta: “Ta không có trưng cầu ý kiến của nàng!”.
Ta a một tiếng, ủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575032/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.