Ta đứng yên, nhìn Dạ Thiến nét mặt bất an cách đó không xa, lại nhìn sang Nguyễn Dương đang kéo mình lại, đột nhiên cười với hắn: “Nguyễn Dương nè, từ nay về sau ta không hôn ngươi nữa!”.
Cả người Nguyễn Dương cứng ngắc lại, ta lướt qua hắn, vừa đi tung tẩy vừa bắt đầu hát bài ca Ném Hành, bài hát này rất tuyệt, để có thể nhớ được lời bài hát, thì không thể suy nghĩ chuyện gì khác được nữa.
Nếu chị đây khóc, sẽ rất mất mặt phụ nữ thời đại tứ hiện đại hoá[1]!
Ta vừa đi vừa lầm bầm lẩm bẩm, vừa nhìn dọc đường tìm xem có gì hay ho không, nhìn những thứ rách nát mãi rồi cũng cảm thấy thuận mắt dễ nhìn.
Ta tinh thần phấn chấn, mua một bó rong biển, một rổ sò biển, mãi đến khi ta trả xong tiền mua thêm hải sâm mới ngớ người ra, ta đây hình như lại lên cơn bệnh rồi, ở trước cửa nhà tiện tay vẫy vẫy mấy cái là có cả đống sò với sâm, tự dưng bây giờ mua sắm điên cuồng như vậy chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao.
Ta bỗng nhụt chí, nhìn thấy bên cạnh có một đứa trẻ đang sụt sịt mũi, bèn ngồi xổm xuống, nhét hết đồ ăn vừa mua vào lòng thằng bé: “Đệ đệ, cho đệ đem về nhà nấu cơm ăn!”.
Thằng bé đó nhìn ta bằng ánh mắt mờ mịt, rồi quay đầu đi cười khinh bỉ một cái, ôm đống đồ ăn trong lòng về quầy: “Ông ơi, ông tiếp tục bán đi, cái cô ngốc kia đem trả đồ ăn lại này!”.
“…”, ta hóa đá, để giả vờ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575006/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.