Sáng ngày hôm sau, Nguyễn Dương dậy sớm, trong nhà ồn ào náo nhiệt.
Ta ngủ trên giường, nghe thấy bên ngoài phòng khách không ngừng có tiếng người đi qua đi lại, tiếng rì rầm nói nhỏ, tiếng khuân vác và vài vật linh tinh rơi trên mặt đất.
Ta bỗng nhảy xuống giường, tay ôm cái đầu hói, cào tóc xong liền kéo cửa ra, Nguyễn Dương đang cúi đầu nhìn chồng lễ vật trong phòng khách, nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy ta hắn lập tức biến ra một tấm thủy kính thật lớn, vội vàng che chắn trước mặt ta, cách ly tầm mắt của đám binh tôm tướng cá đang khuân vác, che xong mới vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mắng ta: “Hạ Mật, mau mặc áo ngoài vào! Thật là đứa trẻ khờ khạo mà!”.
Ừ ha, đúng rồi, bây giờ ta đang là một nữ tử cổ đại, à nhầm, là con tôm cổ đại, chỉ mặc áo trong thì không được đi ra ngoài.
Ta lại ôm đầu đóng cửa lại, khoác lộn xộn áo ngoài lên người, xong mới mở cửa bước ra, sững sờ nhìn một phòng đầy lễ vật.
“Ngươi đi qua tìm thử xem, có gì thích không?”, Nguyễn Dương đứng giữa đống châu ngọc bảo vật, cười bình thản.
Ta bước qua, nhìn trái nhìn phải, hận không thể ôm về hết rồi kiếm một chỗ giấu làm của riêng.
Ta đây sống hai kiếp, dù cho lúc làm công ở tiệm vàng, cũng chưa hề nhìn thấy nhiều châu báu như vậy, ta nhìn quanh cũng chỉ nhận ra được mã não đỏ, phỉ thúy xanh, còn mấy thứ khác vừa to vừa trong trẻo, ánh sáng phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tom-nho-vuot-long-mon/1575005/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.