Nữ chính biết tin mình chỉ còn sống được một tháng nên lấy tất cả tiền tiết kiệm đến một khách sạn chỉ dành cho giới thượng lưu và những người nổi tiếng để vượt qua phần đời còn lại. Cô ấy thích nấu ăn, mà đầu bếp ở khách sạn này cũng là người đầu bếp cô ấy ngưỡng mộ nhất.
Phim vừa chiếu đến đoạn nữ chính nhảy bungee thì cũng vừa lúc chúng tôi ăn cơm xong.
Tôi rón ra rón rén đứng lên thu dọn chén đũa, lấy đi cái chén không trong tay Cam Linh, cho đồ ăn thừa vào tủ lạnh rồi trở về tắt đèn, khiến thước phim trên màn ảnh nổi bật hẳn lên. Đoạn tôi nhích qua bàn trà, len vào ngồi trên sa lông; Cam Linh thay đổi thế ngồi, di chuyển từ giữa sa lông về góc của cô ấy như thể cố tình tránh xa tôi một chút.
Bộ phim kết thúc có hậu đầy hạnh phúc, tôi đứng lên bật đèn. Tivi bắt đầu tự động phát tin quảng cáo mua sắm, Cam Linh quả quyết đoán bấm tắt màn hình, cúi đầu tìm giày.
"Chị phải đi rồi à?" Tôi hỏi.
"Nếu không thì phải thế nào?" Cam Linh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, "Ngày mai tôi còn đi làm nữa."
Ngày mai Cam Linh phải đi làm, còn tôi là dân thất nghiệp lang thang.
Cam Linh nói xong, lại mất tự nhiên nhấp đôi môi nhợt nhạt, đứng đó một lát, rồi bỗng lên tiếng: "Ngày mai em có dự định làm gì không?"
Tôi đáp không có.
"À, cũng muộn rồi, tôi muốn ngủ ở đây."
Tôi bảo được rồi.
Có một cái giường sa lông (1),một người phụ nữ; tôi đứng cạnh phòng ngủ nhìn bóng lưng Cam Linh; cái chăn chảy xuống dưới, vành tai nóng lên, tôi cảm thấy Cam Linh hơi xa cách tôi với thái độ rất kì lạ. Từ cái hôm tôi rời khỏi nhà cô ấy kia thì mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên mất tự nhiên, mỗi cử động đều giật cục khó khăn, cần phải tra thêm chút dầu bôi trơn mới có thể khiến các bộ phận tiếp tục hoạt động.
Nhưng tôi lại không sao nghĩ ra được nguyên nhân gì cả, câu chuyện ngày đó của chúng tôi hoàn toàn chẳng có câu trả lời. Tôi nói cô ấy chẳng quan tâm đến cảm xúc của tôi chút nào; Cam Linh thì trước tiên bày tỏ rằng bình thường cô ấy sẽ chẳng để ý đến cảm xúc của người khác, rồi lại xin lỗi tôi, đưa tôi ra khỏi cửa. Đến lúc sau gặp mặt thì cô ấy vẫn nói chuyện như bình thường, vẻ mặt và biểu cảm cũng không có gì khác lạ, nhưng tôi cứ cảm thấy không được thoải mái, tựa như Cam Linh đang cố tình né tránh tôi vậy.
Nếu là mấy tháng trước thì tôi đã ước gì Cam Linh rời xa mình, biến mất khỏi đời tôi để tôi tự sống tự chết; bây giờ thì một nhúm thì là đã tỏa ra mùi hương trong chảo rán nhưng lại không có gia vị phối hợp, nên trong chốc lát sau đã trở nên khô khốc, bị ngọn lửa hành hạ thiêu trụi.
Lòng trí tôi rối mù nhìn Cam Linh ngủ, còn bản thân lại chẳng hề buồn ngủ chút nào. Có trăm ngàn lời nói tắc ở trong lòng muốn thoát ra khỏi miệng tôi, nhưng lại biến thành câu nói ấp úng, thốt không nên lời, không thể diễn đạt rõ ràng "tôi" muốn điều gì.
Hơi thở người nọ dần trở nên đều đặn, tôi khẽ khàng đi ra sau sa lông, tiếng điều hòa đột ngột bật lên không làm gián đoạn hơi thở của Cam Linh. Tôi nhấc chân dựa vào sau lưng cô ấy, vén lên một góc chăn thả mình vào trong.
Nhắm mắt lại, bốn bề yên tĩnh; tôi thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động lớn.
Hình như là lúc nửa đêm Cam Linh dậy đi vệ sinh, tôi nhắm mắt giả vờ đang ngủ; khi cô ấy trở về thì đứng bên giường một lát, rồi kéo chăn đắp lên người tôi.
Tôi dỏng tai nghe ngóng tiếng động trong bóng tối, dường như Cam Linh đang ở hơi xa.
Tôi lén mở mắt, cô ấy đứng bên cửa sổ lướt điện thoại, đoạn tắt màn hình, lẳng lặng đứng đó một lát mà không làm gì cả. Sau đó cô ấy lại về sa lông, tránh khỏi chăn, nằm ở một góc rất xa tôi như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nằm thêm mười phút, tôi thử thăm dò lăn qua một vòng và dán vào Cam Linh lần nữa, chiếm lấy cái góc nhỏ hẹp kia. Cam Linh thấp giọng gọi tôi: "Khương Tiểu Hồi?"
Tôi làm bộ như tướng ngủ mình rất xấu, không nghe thấy tiếng cô ấy; tôi hít thở hít thở, muốn xem lần này Cam Linh còn trốn thế nào nữa, cùng lắm thì đứng lên, hoặc là lại chạy tới một cái góc khác.
Người nọ thở dài thật dài.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng khi trời sáng là cô ấy phải đi làm, khác với dân thất nghiệp lười nhác là tôi đây. Cô ấy cần được nghỉ ngơi đầy đủ, thế mà tôi nổi điên chơi xấu chỉ biết quấy rầy cô ấy, vì thế tôi yên lặng biểu diễn một cú lăn vòng khác, tránh ra một nửa phần giường.
Cơn buồn ngủ trong cú lộn nhào càng bay biến đi mất; có sự buồn phiền, chua xót, thậm chí là ấm ức không thể giải thích được dấy lên trong lòng tôi. Đêm khuya là lúc cảm xúc dư thừa cứ tràn đến, tôi cố nén tiếng nức nở, rơi nước mắt trong thinh lặng.
Nhưng Cam Linh lại chầm chậm xê dịch, nhẹ nhàng chuyển đến gần, ngón tay đáp xuống hông tôi.
Tôi lập tức căng thẳng, người đã giả bộ ngủ thì phải có chừng có mực, nếu bị phát hiện đang tỉnh táo thì tôi sẽ không sao giải thích được lý do mình lại nổi cơn điên giữa đêm đen. Tôi dốc sức hít thở hệt như mới chui ra từ trong bụng mẹ, khắp nơi trên cơ thể đều cảm nhận được sự hiện diện của Cam Linh; cảm giác từ cái tay bên hông kia cực kỳ mãnh liệt, động tác cô ấy rõ ràng là uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng lại ép tôi đến mức thở không nổi.
Nhất định là tôi có một đầu thu chuyên dành riêng cho Cam Linh, một khi cô ấy tới gần là tín hiệu tự động bắt sóng. Mỗi khoảnh khắc của người nọ hiện lên trong đầu tôi với nhiều sắc màu khác nhau; mái tóc nhuốm bạc, khuôn mặt u ám, đôi mắt trũng sâu, thân hình cao dài; màu tóc dưới phép thuật của tôi đã chuyển thành đen nhánh; đôi môi luôn hơi cong lên trong vẻ trào phúng, tóc dài rơi rụng trên vai được tùy ý buộc lại, ngón tay thô ráp, khớp xương biến dạng, cả bàn tay toàn là vết sẹo.
Dường như trong chớp mắt ấy có hàng trăm bức tranh vẽ người nọ xếp đè lên nhau, chất chồng thành dáng hình của Cam Linh; dáng hình này nằm phía sau tôi, cánh tay hơi rụt lại, vòng đến trước người tôi và choàng lấy vai tôi, ôm tôi thật chặt.
Nước mắt đột nhiên ào ra, tôi nín thở ngăn không cho nước mũi và nước mắt thảm hại tuôn trào; vai tôi chợt căng lên, nhưng cuối cùng tôi cũng kiềm lại được, không để Cam Linh nhận ra tôi đang cực kỳ tỉnh táo cảm nhận cô ấy. Những ngón tay thô ráp của người nọ lướt lên trên theo cần cổ, mơn trớn lỗ tai tôi, đi vòng vèo trở lại bên hông, lại đột ngột trượt xuống như đứng ở thác nước rồi bất cẩn xuôi dòng, xuyên qua nếp gấp áo thun và dừng lại ở ngực.
Như thể áo lót của tôi biết cắn người, Cam Linh vội vàng rút tay lại, kéo vải áo thun đến bên hông tôi, cổ tay thả neo tại nơi đó cách lớp vải.
Một nửa là sợ hãi, nửa khác là chờ mong, hết thảy những thứ này đều vô cùng xa lạ; tôi bất giác lùi về sau nửa phần để mình và Cam Linh gần nhau hơn. Nhưng cuối cùng lại chẳng có gì cả, hệt như đã đi được nửa đường, rồi trước mặt bỗng dưng bị tẩy xóa đi; tôi nên mong đợi điều gì đây, chẳng có thứ gì cả, chỉ có mỗi mình giấc ngủ trống rỗng.
Trong giấc mơ kia có vô số từ ngữ đan xen vào nhau, la hét ầm ĩ bên tai tôi; nhưng lúc tỉnh lại thì tôi gần như không nhớ gì cả, chỉ còn lại những câu nói rời rạc đã từng được tôi đọc thuộc qua trước kia - những câu nói mà tôi tưởng rằng mình đã quên mất:
"Ngươi không được nằm cùng một người nam như nằm cùng một người nữ; đó là điều ghê tởm (2)."
"Những kẻ đó là vết nhơ và đá ngầm trong đám tiệc anh em, như người chăn chiên chỉ tưởng nuôi mình cho no nê, không lo sợ gì; như đám mây không nước, theo gió đưa đi đây đi đó, như cây tàn mùa thu, không có trái, hai lần chết, trốc lên bật rễ; như sóng cuồng dưới biển, sôi bọt ô uế của mình; như sao đi lạc, sự tối tăm mù mịt đã dành cho chúng nó đời đời (3)."
Lúc bừng tỉnh, tôi nghe thấy tiếng bíp từ nồi cơm điện, cơm thừa đêm qua đã thành cháo. Không biết Cam Linh đã rời đi từ khi nào, trên bàn trà có một quả trứng gà, một đĩa chao, còn có một cái chén trống chưa rửa.
Tôi xoa gáy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay. Tôi ngồi tại chỗ hồi lâu, lúc cầm chén múc cháo thì bàn tay run lên dữ dội, xoảng, cái chén rơi xuống đất vỡ tứ tung, mảnh sứ bắn ra cắt trúng mắt cá chân.
Tôi không cầm lòng nhớ lại chuyện đêm qua, tất cả chờ mong và sợ hãi hóa thành kinh sợ. Tôi ngồi dưới đất, nhìn vết máu rỉ ra từ mắt cá chân, xoa mặt, vùi đầu vào khuỷu tay trong.
—
Chú thích:
(1) Giường sa lông: là loại sa lông/ sô pha có thể gấp thành giường thế này:
(2) Đây là câu thứ 22, chương 18 sách Leviticus (Lêvi) thuộc Cựu Ước. Nội dung sách này là phần nối tiếp của Xuất hành, viết rất cụ thể những lề luật dân Do Thái phải tuân giữ để cụ thể hóa việc làm "dân riêng" của Thiên Chúa, trong đó chương 18 gồm các điều luật về những quan hệ tình dục cấm kỵ.
(3) Đây là câu 12-13 trong Thư của Jude (Giuđe) thuộc Tân Ước, nội dung về nhắc nhở, cảnh cáo, lên án các giáo sư giả và đạo giả; và kêu gọi chiến đấu cho đức tin.
Tấn Giang: Tới công chiện rồi nha bà con eiii :">>>
ID Duy khuyết nguyệt — 01/01/2024:
A... Nhưng khó ở chỗ cô ấy là người tin đạo nha.
ID Lạc Dương Hoài — 17/12/2023:
Cuối cùng thì Tiểu Khương cũng hiểu ra rồi.
ID Hạ Hữu Sâm chắc chắn là ấm áp và tươi sáng đó — 26/11/2023:
Vậy là bạn Khương đã hiểu được cảm xúc phiền muộn của mình đến từ đâu rồi nhỉ.
ID Ngu — 21/08/2023:
Tiểu Khương à cuối cùng chị cũng phát hiện mình là cong sao hehehehe~
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Cam Linh đã nhận ra rồi, còn Tiểu Khương chỉ vừa mới phát hiện thôi.
ID 42519631 — 25/11/2022:
Giờ là lúc cô ốc sên nhỏ vươn râu thăm dò sự việc mới rồi đây.
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 13/09/2022:
Tiểu Hồi nè, bạn đi ngủ mà còn mặc áo ngực làm gì vậy chèn? Không tốt cho cơ thể đâu đó nha (lời thật lòng luôn ấy)!
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Ôi làm tui sốt cả ruột đây.
ID Phương Dã — 26/07/2022:
Tui khẳng định chương này hai người có cái gì đó chắc luôn á!
ID Vũ Nguyệt — 22/07/2022:
Với đoạn đầu thu tín hiệu thì phía tôi đã bắt được hình rồi. Cam Linh đã bắt đầu thương Tiểu Khương từ lâu rồi phải không, lúc trước còn cảm thán người ta còn trẻ quá nữa chứ, hờ hờ hờ.
ID Tán Xuyên — 17/07/2022:
Chộ ôi ngồi xem phim chung với nhau kìa, ngọt ngào qtqd... Chưa ở bên nhau mà lãng mạn ngất ngây con gà tây luôn rồi!!!
>> Tác giả trả lời — 17/07/2022:
Để lát nữa tui đăng ngoại truyện dưới góc nhìn của Cam Linh...
Hai cổ khó thể hiện tình yêu rõ ràng ra lắm, xem như hiện tại đã ở bên nhau rồi đi...
Cập nhật: À mà không được, góc nhìn của Cam Linh hình như là spoiler, không đăng được không đăng được đâu nghen.
>> Phùng Tuyết Liên Mai trả lời — 18/07/2022:
Sao bác Ngưu lại treo ngược dân chúng để tim gan người ta cồn cào vậy ultr? Mị muốn biết Cam Linh thấy (yêu) cô Tiểu Khương của chúng mình như thế nào á!!!!
ID Tui không có xem nhiều đâu — 18/07/2022:
Tui đã đọc đi đọc lại chương này không biết bao nhiêu lần luôn ấy.
1
ID Quất Minh Hoan — 17/07/2022:
Tôi thật sự rất thích bầu không khí giữa hai người họ đấy.
ID Du khách mùa đông — 17/07/2022:
Tui cảm thấy tiến độ của chế Linh lớn hơn cô giáo Tiểu Khương à nghen.
ID _DYKHILY_ — 17/07/2022:
Tác giả thiệt là toẹt vời ông mặt trời luôn.
ID Tiểu Vi — 17/07/2022:
Bị thu hút rồi muốn đến gần hơn kìa!!!
ID Phùng Tuyết Liên Mai — 17/07/2022:
1 cái chạm của chế Linh ăn đứt 10 lần làm luôn!!!
ID Phi Vị — 17/07/2022:
Lót dép hóng tỏ tình đây... Truyện này đã dụ dỗ tôi đi đọc Tân Ước và Cựu Ước rồi đó...
ID Authentic — 17/07/2022:
Hẳn Cam Linh đã nhận ra tình cảm của mình với Khương Tiểu Hồi đúng không, nếu không thì sẽ không cố ý xa cách Tiểu Hồi, chỉ dám ôm cổ lúc đang ngủ thôi. Bây giờ thì Khương Tiểu Hồi cũng biết rồi, rất mong chờ lúc hai người bày tỏ rõ với nhau nha.
ID Nàng tiên nhỏ hậu đậu — 17/07/2022:
Những tia lửa đã tụ lại rồi, nhưng rất cần một mồi lửa bật lên. Khương Tiểu Hồi đã bị trói buộc rất nhiều năm, tự rối rắm và mắc kẹt với bản thân mình; chị Linh nhanh gọn mạnh mẽ à, chị cũng đừng quá âm thầm chịu đựng nữa, chị ấy cần cú bật lửa dứt khoát từ chị đấy.
ID Cá trong chậu — 17/07/2022:
Thỏ Con đã hiểu ra rồi, nhưng môi trường nuôi dạy cô ấy không cho phép tình yêu đồng giới; luật lệ của Chúa là cái bóng khiến cô ấy sợ hãi.
ID Sao phải nợ thơ đổi tiền rượu thế — 17/07/2022:
Thật là đáng lo.
ID ddd ding ding dang — 17/07/2022:
Cái cảm giác chưa tỏ bày thẳng thắn này được viết hay quá đi, chờ mong các phần tiếp theo nha.
—
Ed: Chà chà, quả là bất ngờ nhỉ, Cam Linh vẫn luôn rất là nhạy, mà bả giấu kỹ đến giờ luôn, không biết có phải do xa Tiểu Hồi lâu quá nên không kiềm được không nhỉ. Bây giờ thì Tiểu Hồi đã biết rồi, mà xem Cam Linh bạo vậy thì không biết sắp tới có đột phá thêm không đây :">>>
Đọc chương này thì mình thắc mắc với lý do hai lần khóc của Tiểu Hồi, lần một thì còn hiểu hiểu chứ lần hai thì không dám khẳng định chắc chắn, mọi người vô comment cho vui, biết đâu phát hiện ra điều gì đó :D
À ngoài ra thì đợt cuối năm này mình bận công việc quá, nên sẽ tạm dừng edit sau khi đăng chương 62 nha, Tết rảnh thì mình sẽ ngoi lên tiếp :D
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]