Tôi bị đè nén bởi một áp lực rất lớn, toàn bộ giáo viên trường Ánh Sáng ít nhiều đều biết là tôi đi chơi với Lý Dũng Toàn, kết quả đêm ngày thứ ba không nói không rằng chạy về huyện Năng một mình.
Mọi người liên tục liếc mắt nhìn tôi, không biết là vì lấy làm lạ chuyện tôi cặp kè với Lý Dũng Toàn lúc nào, hay là ngạc nhiên với việc tại sao tôi lại bỏ về giữa chừng nữa.
Lý Dũng Toàn đi ngang qua tôi, vừa kéo áo thun mình vừa hắng giọng; tôi không biết nên đối mặt như thế nào nên cứ lảng tránh. Một chút tâm tình muốn yêu đương với Lý Dũng Toàn để khỏa lấp nỗi cô đơn cũng tan thành mây khói, vì thế tôi chỉ gặp cậu ta thoáng qua mà không nói thêm lời nào.
Nếu tôi là người đầu tiên lên án ở bảng tin bạn bè thì có thể sẽ có người chê bai nhân phẩm Lý Dũng Toàn, cho rằng nhất định cậu ta đã động tay động chân hoặc là thế nào đó. Nhưng cuối cùng tin tôi ăn ở tệ bạc xấu xa vẫn là truyền ra từ đầu Lý Dũng Toàn và Lưu Minh.
Chu Nhị Đình biết một số chuyện về những gì đã xảy ra – tôi nói với cô ấy là tên Lưu Minh kia khiến tôi kinh tởm cực kỳ. Tôi rất sợ hãi, nửa đêm rơi vào trạng thái tiêu cực, càng nghĩ càng khó chịu nên bốc đồng quay trở về, rồi nếu trở lại lần nữa thì cũng không hợp lý, vậy nên câu chuyện dừng lại chỗ đó.
Nhưng nếu đi sâu vào chi tiết hơn thì ngoài sự nông nổi của tôi còn có sự xúi giục của Cam Linh nữa. Nếu chỉ có mỗi một mình thì có lẽ tôi sẽ chẳng có hành động nào cả - trước giờ tôi giỏi lui bước nhường nhịn người khác, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Tựa như tôi biết rõ mình cần phải nhảy xuống vách đá kia, nhưng tôi chỉ ôm đầu ngồi sụp xuống tại chỗ; đến khi Cam Linh bất ngờ bảo rằng cô ấy sẽ đón tôi ở dưới vách đá, thế là tôi gieo mình thẳng xuống. Quá trình biến chuyển tâm lý trong đó hệt như cuộn len bị mèo cào loạn không thể lần theo được, cũng không có cách nào kể tường tận cho bạn bè nghe được. Chu Nhị Đình cảm thấy nhất định còn có ẩn tình, nhưng tôi không chịu nói, rồi thì cô ấy cũng bỏ cuộc.
Không biết là cô bạn này của tôi tưởng tượng đến chuyện gì, giờ nghỉ trưa cô nàng không đi tám chuyện với người yêu mà lại nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ thay tôi trông đám trẻ. Tôi không thể chăm nom từng đứa nhỏ trong sự yên tĩnh được, cứ nhấp nhổm như đang ngồi trên bàn chông; Chu Nhị Đình vỗ vai tôi như thay cho lời an ủi.
Lúc chúng tôi đang ngồi thì bỗng nhiên có một khuôn mặt trồi lên ở phía cửa kính. Chu Nhị Đình chậm rãi lắc tay tôi, thật ra tôi cũng đã nhìn thấy rồi. Lý Dũng Toàn đang cúi người nhìn vào trong; tôi đang định đứng lên thì Chu Nhị Đình chợt vô cùng hào hiệp đè tay tôi xuống và khẽ cau mày, hệt như ánh mắt lo lắng từ cô gái mà tôi quên mất tên nhìn Lưu Tam Tỷ khi tên địa chủ Mạc Hoài Nhân đến (1).
Tôi hạ giọng: "Không sao đâu, không có gì đâu... Chút nữa chị sẽ kể lại với em."
Tôi đẩy cửa ra ngoài, Lý Dũng Toàn đứng khoanh tay ở hành lang, giơ ngón tay ra hiệu giữ im lặng và chỉ về cuối con đường. Tôi hiểu ý, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Chúng tôi bước đến chỗ râm mát rồi dựa lưng vào bức tường vẽ sư tử với cừu, hướng mặt về phía cây mận, xích đu và sân cát.
Lý Dũng Toàn lên tiếng mời: "Tuần này chị có rảnh không, nếu rảnh thì chúng ta đi xem phim đi."
Suy nghĩ trong lòng bị nói toạc ra giống như con dao nhọn cắm vào ruột gan của Lý Dũng Toàn. Cậu ta à lên, hơi gượng gạo xấu hổ đổi hướng nói chuyện: "Không, không phải thế, không phải chuyện đó đã kết thúc rồi sao?"
"Chỉ có hai chúng ta thôi à?" Tôi hỏi.
"Ừm, đúng vậy, xem phim xong thì đi đánh bida đi, chị có biết chơi bida không?" Những đề xuất của Lý Dũng Toàn luôn là chủ động, thú vị và được sắp xếp hợp lý giống như Lộ Kim Thời, rất dễ dàng khiến người khác yên tâm chấp nhận.
Nhưng không biết tôi ăn phải thứ gì nữa, làm như sự việc trong kì nghỉ hè vẫn còn đó trong lòng: "Vậy Lưu Minh thì sao, cậu còn nói chuyện với cậu ta không?"
"Lưu Minh sẽ không đi đâu."
"Tôi biết Lưu Minh sẽ không đi."
Mỗi hành động của Lưu Minh lại hiện lên ở trước mặt, dường như tôi quyết tâm áp tội liên đới cho Lý Dũng Toàn và Lưu Minh nhưng không nói ra. Với một Lý Dũng Toàn hai mươi tuổi thì tôi không thể nhằn mãi một vấn đề như lúc đang đối mặt với Lộ Kim Thời được, cậu ta không ở trong độ tuổi già dặn kia.
"Tôi đã gần đầu ba rồi, sắp thành bà cô già rồi, không theo kịp mấy hoạt động sôi nổi như vậy. Cứ vận động một chút là đau đầu gối nhức hông, tôi không ưa hoạt động thể chất lắm, hay cậu thử hỏi người khác thử xem?"
Cậy già lên mặt trước Lý Dũng Toàn vẫn là có tác dụng, tôi nắm quyền lên tiếng bảy năm – nếu ba tuổi đã làm nên khoảng cách thế hệ thì chắc chắn là Lý Dũng Toàn và tôi đây đã cách nhau hai phương trời xa lắc. Tôi là kẻ khờ dại không chệch đi đâu được - một cậu trai trẻ hai mươi tuổi tươi ngon mọng nước, mà Lý Dũng Toàn cũng điển trai sáng láng - tôi hẳn nên mang tâm tư đam mê sắc đẹp mà đối đãi cậu ta, chứ không phải là tự dưng lui bước, từ đầu tới đuôi đều hành xử như trò cười. Tất cả của Lý Dũng Toàn chỉ còn là cái bóng, mơ hồ đến độ chính bản thân tôi còn không nhận ra.
Sau khi từ chối Lý Dũng Toàn, Chu Nhị Đình cảm thấy nhất định tôi có nỗi niềm khó tả nhưng không thể cho cô ấy biết. Cô ấy không quen thân với Lý Dũng Toàn, nhưng từ lúc đó thì mỗi lần đi ngang qua Lý Dũng Toàn là cô ấy đều phải khịt mũi tỏ vẻ khinh thường. Tôi bảo Lý Dũng Toàn không làm sai điều gì, em đừng như thế; Chu Nhị Đình lại cho rằng tôi quá nhút nhát, tiếng khịt mũi lại càng lớn.
Chu Nhị Đình quá mức trượng nghĩa. Tuần khai giảng đầu tiên, hiệu trưởng triệu tập tất cả giáo viên đến mở cuộc họp. Tôi chỉ là thành phần tham dự bổ sung nhưng lại bị phân công ghi biên bản, nghe hiệu trưởng nhấn mạnh đến thái độ làm việc của chúng tôi phải như thế này thế kia, làm sao để kéo tâm trí của bọn trẻ về với trường lớp, rồi nhìn nhận lại cuộc sống trong kỳ nghỉ cũng rất quan trọng này kia. Đến khi tan họp, tôi đang lưu tài liệu thì bỗng hiệu trưởng gọi tôi đến văn phòng, tôi ôm máy tính chị ấy đi theo.
Tôi đi chưa quá vài phút thì Chu Nhị Đình và Lý Dũng Toàn bắt đầu lớn tiếng cãi nhau.
Nguyên nhân là do Lý Dũng Toàn không nghe rõ câu nào đó rồi phàn nàn là nên đổi cái loa mới đi cho rồi; vừa lúc Chu Nhị Đình ngồi ngay bên cạnh, xì rõ to khiến mọi người đều nghe thấy: cậu đi đổi lỗ tai đi thì có. Trong khoảng thời gian này cậu ta đã chịu đủ loại miệt thị từ Chu Nhị Đình, cảm thấy tai bay vạ gió nên tức giận đến mức bật dậy hỏi thẳng: "Tôi chọc chị chỗ nào vậy chứ?"
Chu Nhị Đình trả lời bóng gió: "Làm gì có đâu, ai mà dám chọc cậu đâu hả."
Cô ấy càng nói như vậy thì Lý Dũng Toàn càng phát cáu lên, tóm chặt cô ấy đòi phải giải thích. Cô ấy vốn muốn trút giận thay cho tôi, nhưng chỉ có thể ám chỉ xa gần mà không tiện trực tiếp nhắc đến tôi, hay không thể nói ra giả thiết của mình về hành động tồi tệ của cậu ta với tôi.
Mọi người trong trường đều biết mối quan hệ của tôi với Chu Nhị Đình rất thân thiết, Lý Dũng Toàn lập tức hiểu ra ngay, căn vặn cô ấy: "Có phải Khương Tiểu Hồi nói cái gì với chị không vậy?"
"Chị ấy chả nói gì hết, tự tôi đoán thôi. Cậu sợ người ta nói ra nói vào thế thì đừng có làm!" Trong cơn nóng nảy Chu Nhị Đình thốt ra một loạt lời nói; Lý Dũng Toàn không dưng bị nói xấu nặng nề nên nổi đóa nắm cổ áo Chu Nhị Đình, muốn bắt cô ấy giải thích rõ ràng: "Tôi đã làm cái gì chứ? Tôi đã làm gì hả? Chị nói nghe thử đi? Có ai ăn nói lung tung vu khống người khác như chị không hả?"
Mấy giáo viên bên cạnh xúm vào can ngăn, tách hai người ra. Nhưng trước nay Chu Nhị Đình đều không để đàn ông trong lòng, cô ấy đối xử với họ giống như hàng hóa – thích thì nhấm nhấp không thích thì ném đi, chưa bao giờ biết sợ hãi là gì – càng cứng cổ nói thẳng: "Được lắm, cãi không lại là bắt đầu đánh người phải không, mắc gì cậu đánh tôi vậy, mắc gì đánh tôi hả, nói thử nghe coi!"
Lý Dũng Toàn sững người không biết phải nói gì, thoắt cái đầu óc sáng ra: "Khương Tiểu Hồi nói xấu tôi hả? Khương Tiểu Hồi nói tôi cái gì vậy?"
"Đã bảo là chị ấy chưa có nói cái gì hết — "
Hôm đó tôi bị Cam Linh cắt ngang nên lời xin lỗi Lý Dũng Toàn kẹt lại trong hộp tin không được gửi đi, rồi sau đó chuyện trôi qua thì tôi xóa mất. Là do tôi xử lý không ổn thỏa nên việc này mới xảy ra, sau khi hiệu trưởng nói chuyện với tôi xong thì tôi mới được nghe kể lại và nắm khái quát tình hình.
Lý Dũng Toàn tức giận đùng đùng chạy đến tìm tôi: "Cô nói xấu gì sau lưng tôi vậy? Tôi đã làm gì cô đâu hả?"
Tôi im lặng thì cũng không đúng, đa phần nhân viên trong trường đều là nữ, mọi người đều có thể tưởng tượng ra một vài tình tiết nào đó. Nhưng nếu tôi mở miệng đứng về phía Lý Dũng Toàn thì cũng không ổn, bởi vì tôi sẽ hại bạn của mình là Chu Nhị Đình vào thế bất nhân bất nghĩa.
Bấy lâu nay tôi khá ít nói, không mấy nổi bật trong trường, đột ngột phát biểu hùng hồn không phải là phong cách của tôi. Tôi gãi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Không có đâu, có thể là cô ấy hiểu nhầm thôi... Tôi kể lại chuyện Lưu Minh, cậu không có làm gì sai."
Có người khác vây xem nên tôi chỉ có thể phô bày sự thật, hết thảy đều là do tôi là người trưởng thành rồi mà không xử lý thỏa đáng chuyện của mình: "Tôi phản ứng hơi quá, có thể Lưu Minh không có ý gì xấu. Hôm đó tôi muốn giải thích rõ ràng với cậu nhưng lúc trở về thì quên mất, là lỗi tôi không tốt. Chu Nhị Đình quan tâm tôi, có thể cô ấy đã hơi nóng ruột nên nhớ nhầm tên mất."
Nhưng như vậy cũng trực tiếp xác nhận bạn của Lý Dũng Toàn đã làm gì đó với tôi. Cậu ta hơi hé miệng: "Lưu Minh không có ý xấu đâu, con người cậu ta hơi tởm vậy thôi. Tôi cam đoan cho dù cô có cởi hết nằm trước mặt cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không làm cái gì cả, cậu ta chướng mắt cô như vậy đó."
Tôi như vậy sao?
Cả người tôi đờ ra.
Lý Dũng Toàn nói: "Vậy cô phải nói rõ với bạn cô đi chứ, tại sao vu khống tôi làm cái gì, có khác gì ăn vạ không? Tôi có lỗi ở đâu hả, không dưng bị chửi té tát, ha, mắc gì mấy cô nói xấu tôi?"
Cậu ta vô cùng ấm ức, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, giận dữ chỉa vào tôi. Tôi vẫn còn đắm chìm trong bốn chữ "Cô như vậy đó" thật lâu không nói nên lời, như là thừa nhận câu mắng ăn vạ kia vậy.
Tôi nói rất tiếc, Lý Dũng Toàn vặc lại rất tiếc thì có ích gì chứ, người bị tổn hại danh dự không phải tôi mà là cậu ta.
Tôi cũng không có lời xin lỗi nào khác để nói, khi tôi hỏi Chu Nhị Đình ở đâu rồi; Lý Dũng Toàn nổi khùng muốn nổ tung lên: "Cô xin lỗi là xong rồi à? Nếu xin lỗi có tác dụng..."
Chu Nhị Đình bị các giáo viên nữ ghì chặt trong văn phòng, cô ấy tức giận hệt như người say rượu, mặt đỏ cả lên, ngã phịch xuống ghế. Thấy tôi tiến vào, cô ấy lập tức lên tiếng: "Tên Lý Dũng Toàn kia — "
"Chị không sao... Cảm ơn em." Trước mặt nhóm giáo viên nữ, nếu tôi nói Chu Nhị Đình mắng sai người rồi thì không ổn chút nào.
Tôi bảo lúc tan làm về rồi mình từ từ nói đi em.
Sau hôm nay, tôi đã hoàn toàn khẳng định danh hiệu thảo mai giả dối của mình.
Thật ra tôi cũng chẳng để tâm lắm.
Hiệu trưởng trò chuyện với tôi về cây mận ngoài sân; nó thấp bé, vẫn không kết trái, lúc gió mưa bất chợt còn rớt cành cây trúng mấy đứa nhỏ nữa. Một mình nó lại đứng sừng sững bên cạnh chỗ xích đu, thu hút mấy đứa nhỏ nghịch ngợm bày trò leo trèo nên cũng không được an toàn. Đang lúc hiệu trưởng muốn dời nó ra ngoài thì một người bạn của chị ấy thích nó, định mang nó tới trung tâm chăm sóc các bà mẹ ở cữ trong thành phố. Cây cối ở nơi đó quá mức cứng nhắc, chẳng có sức sống gì; trong khi cây mận này nhìn thì xiêu vẹo nhưng dãi nắng dầm mưa tận bảy năm, vừa lúc có thể thay thế một cái cây chết héo ở chỗ đó luôn.
Chu Nhị Đình đang cùng tôi lấy xe ở bãi có mái che, chợt lên tiếng: "Em cảm thấy rất không giống chị."
"Cái gì?"
"Đùng một phát lại chạy về... Em cảm thấy chị có tức giận đến mấy thì cũng hiếm khi gây rắc rối cho người khác. Còn vụ này càng nghĩ càng thấy không giống chị. Thật ra đã xảy ra chuyện gì thế? Cần báo cảnh sát không? Em đi theo chị cho. Bóc phốt cậu ta trên mạng cũng được luôn."
Chiếc xe lắc lư cùng với lời nói của tôi, tôi bảo không có chuyện gì xảy ra thật mà. Nhưng Chu Nhị Đình cứ hỏi đi hỏi lại, cô ấy không chịu tin, rồi đột ngột vọt lên phía trước và bỏ tôi lại rất xa.
Tôi tăng tốc độ đuổi theo, cuối cùng cô ấy dừng bên vệ đường, ngoảnh lại trừng mắt với tôi: "Chị có muốn nói hay không thì tùy chị, trước giờ chị cứ luôn không xem người khác là bạn bè thế này đó."
—
Chú thích:
(1) Lưu Tam Tỷ (刘三姐): tên nữ chính trong bộ phim cùng tên, kể về một cô gái xinh đẹp có tài múa hát với hành trình phiêu bạt, học hát dân ca và theo đuổi tình yêu của cô ấy.
Nghe nói tuổi hai người cũng khác nhau đó:
Cam Sói Lớn: Vậy chị cách em hai thế hệ lận à?
Khương Thỏ Con: Không sao, chị là phụ huynh ruột của em mà, có liên kết chặt chẽ lắm nên không sợ xa cách đâu nè.
Tui: Rồi rồi, bạn cứ cưng bả tiếp đi nha (¬‿¬ )
Tấn Giang:
ID 3719547394 — 20/12/2023:
Tức quá đi! Lý Dũng Toàn tốt đẹp cái nịt á! Tiểu Khương của chúng mình chẳng có lỗi gì hết á! Đáng lẽ nên táng cái bản mặt cậu ta bay luôn đi cho rồi!
5
ID Lạc Dương Hoài — 16/12/203:
Haizzzz, cô giáo Tiểu Khương đờ người ra luôn kìa.
ID Hạ Hữu Sâm chắc chắn là ấm áp và tươi sáng — 25/11/2023:
Câu cuối cùng đánh vào lòng Tiểu Khương mạnh lắm đó.
ID 43765641 — 17/10/2022:
Đừng xin lỗi mà Tiểu Khương, chị không có làm gì sai hết mà huhuhuhu!!!
ID Lôi cuốn — 23/12/2022:
Thỏ Con dễ bị bắt nạt quá, tui mà có bạn bè gặp phải chuyện như vầy là tui đập thằng đó tơi bời rồi!
ID Đậu phộng là loại cây gì thế — 12/12/2022:
Tui vỗ cho Lý Dũng Toàn một cú trời giáng luôn ấy chứ.
ID Tiếng gió vù vù — 29/11/2022:
Tính cô giáo Tiểu Khương ấy à... haizzzz... thật sự rất khó đến gần trái tim người như vậy lắm, thế nên cô ấy cần một người bạn nóng nảy nhưng chu đáo đó. Tính cô ấy rất tốt, người cũng hiền lành, nhưng rất khó bộc lộ tình cảm ra bên ngoài nha.
ID Đừng có ngại nghen — 09/10/2022:
Lý Dũng Toàn nói Tiểu Hồi chướng mắt hả, thằng này đúng kiểu muốn ăn tát vỡ mồm rồi!
ID Tiểu Hồng Xái — 21/09/2022:
Lối kể chuyện rất tinh tế, giống như đưa tôi trở lại giờ Ngữ văn thời cấp 3 vậy đó, ngồi đọc hiểu, rồi phân tích hoàn cảnh và tâm lý nhân vật nè. Số tuổi càng lớn thì con người ta càng thích đọc truyện nhẹ nhàng, tận hưởng cái lãng mạn ngọt ngào là xong rồi, nhưng đây là một trong số ít những tác phẩm về hiện thực mà tôi yêu thích đó, thật sự rất tuyệt vời.
ID Điên cuồng còn hơn bạn — 12/09/2022:
Lý Dũng Toàn đúng kiểu điển hình luôn, cậu ta mà kết hợp với tên anh em tốt Lưu Minh kia là thành dạng điển hình nhất trong các kiểu điển hình đó.
ID Ôn Tửu — 26/08/2022:
Tuy đầu óc Nhị Đình hơi đắm chìm trong vụ yêu đương, nhưng mà rất trượng nghĩa hen.
ID Vol — 08/08/2022:
"Cô chỉ bị quấy rối tình dục có vài lần thôi, còn cậu ta thì bị ảnh hưởng danh dự lận đó" đúng không nhỉ, việc đời luôn dạy người ta một cách trực quan như vậy. Khi xử lý sự việc thì lùi lại một bước để xem mình đang đối phó với ai; sao lúc gặp trúng kẻ ất ơ thì trời cao biển rộng lại là của họ, còn không gian sống của chính mình không ngừng bị bóp nghẹt mất. Đúng là nhân cách tốt chỉ nên dành cho những người xứng đáng mà thôi.
ID Du khách mùa đông — 16/07/2022:
Cái nết tên này đúng hãm hết sức, dám đồng tình rằng hành vi như vậy là không phạm lỗi gì, trăm năm hạnh phúc với Lưu Minh luôn đi cho rồi!
ID _DYKHILY_ — 15/07/2022:
Cạn lời với hai đứa này luôn (cây mận sắp dời nhà rồi, cô giáo Tiểu Khương của chúng mình cũng sắp bắt đầu cuộc sống mới nha ~ )
ID Ngày về — 15/07/2022:
Cô giáo Tiểu Khương đã không còn giống như trước nữa (nắm tay)!
ID Nhất Chi Bán Tiết — 15/07/2022:
Nhị Đình của tui quả là xứng đáng với hai chữ "bạn bè" nha.
ID Tiểu Vi — 14/07/2022:
Cô giáo Tiểu Khương đúng là người rất đơn giản nhỉ, bị người thân thiết nhìn thấu cái một hà.
ID ddd ding ding dang — 14/07/2022:
Hờ, sao tên này còn muốn hẹn hò người ta chi vậy chèn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]