Edit: Thỏ
Mặc Chiêu đại nhân không ngủ quá lâu, y tỉnh rất chóng. Lúc mở mắt có một cảm giác sắc nhọn lóe lên, ta còn chưa kịp lên tiếng đã bị y ném lăn ra đất.
Lăn trên đất hai vòng y mới nhớ đó là ta, vì vậy vội vã kéo ta lên đùi. Toàn bộ quá trình ta còn chưa kịp phản ứng, cũng chẳng cảm thấy đau.
Lúc Mặc Chiêu đại nhân hỏi ta có bị thương chỗ nào, thoắt cái mới biết mùi oan uổng. Có điều ta chỉ lộn mèo một cái, cũng không quá nghiêm trọng để làm nũng y.
“Đại nhân, em bình thường, nhưng rắn tinh kia đâu?”
Ta trằn trọc chuyện này cả đêm không ngủ, định bụng chờ Mặc Chiêu đại nhân tỉnh rồi hỏi y. Da dẻ y dường như phản chiếu ánh sáng, cong môi đỏ thẫm cười, tâm trạng vô cùng tốt.
“Đoạn Trường Uyên nói với bản tôn, em nói bản tôn ở đây cô quạnh, muốn trò chuyện với bạn xưa?”
Ta ngồi trên đùi y, nương tựa rất gần. Cánh tay y nhốt ta, không còn đường trốn. Ta cũng không thể làm gì hơn ngoài nhắm mắt, gật đầu.
Ngông cuồng suy đoán ý của đại nhân, để tình nhân cũ của y làm mất đi mặt mũi, e là đại nhân giận quá hóa thẹn đuổi hắn ra ngoài. Thế nhưng y chỉ nựng nựng má ta: “Đoạn Trường Uyên kia từng vong ân phụ nghĩa, đồ đệ hai mang, e là hận bản tôn cực điểm. Nghe lời này cũa A Quỳnh, nghĩ rằng bản tôn là rồng mắc cạn yếu thế, xin tha với hắn nên không khỏi đến đây diễu võ dương oai.”
Ta nhớ lại rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-tho-nho-hom-nay-nguoi-con-chua-bi-an-sao/127007/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.