Edit: MinnieKemi
*Nguyên văn负石行. Lấy ý từ thành ngữ负石赴河 Cõng đá qua sông. Ý là cõng đá nhảy vào Hoàng Hà, nói tới người lấy cái chết để chứng minh bản thân.
Lời mời đến bất ngờ khiến Hứa Tắc có chút bất an. Dù là mời nàng hay là mời Diệp Tử Trinh thì cũng không được bình thường. Người hầu sau đó lại nói: “Quốc lão nói mời thị lang tới là vì chuyện công, hi vọng thị lang không nên cảm thấy đường đột.”
Chuyện công mà cần phải tới phủ bàn bạc ư? Lời người hầu nói vẫn chưa làm Hứa Tắc bớt lo lắng. Người hầu lại vái chào rồi ra về, còn Hứa Tắc vẫn đứng ở cửa một lúc.
Khi nàng quay lại thì Diệp Tử Trinh đã gục xuống bàn ngủ, nàng lay hắn dậy, nhìn hắn vẫn trong bộ dạng ngáy ngủ bấy giờ không báo cho hắn biết là Lý quốc lão có lời mời.
Hôm sau trời vừa sáng, Vương Phu Nam đã đến.
Điểm tâm bày trên bàn, Hứa Tắc rửa mặt chải đầu xong thì ngồi xuống, Diệp Tử Trinh mặt mày phờ phạc ngồi sau chiếc bàn giấy. Hắn ngẩng lên nhìn Vương Phu Nam: “Ngươi sợ ta ăn mất Gia Gia hay sao mà cố ý tới sớm vậy chứ? Một chút thành ý cũng không có, cũng không đem thứ ngon tới, món này quá tệ.”
Vương Phu Nam không vui, chàng cầm một cái bánh rán chặn cái miệng của hắn lại, Hứa Tắc lấy thiếp mời ra đặt lên bàn dài, đẩy tới.
Diệp Tử Trinh cắn miếng bánh rồi giở ra xem, ánh mắt dao động, hàng lông mày tuấn tú cau lại, vẻ mặt thay đổi mấy lần cho thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-re/730107/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.