Khi Luna Bartendale ra khỏi lâu đài Dannow thì sương mù đã tan hết. Vừng mặt trời ló qua những kẽ mây lơ lửng trên cồn cát, trông khác nào con mắt một giống ma quái đang hóm hỉnh nhìn xuống cõi thế giới hỗn mờ và xam xám, thoai thoải ở dưới chân mình và đang nghĩ một cách để trêu ghẹo.
Vì Oliver nài mãi, cô để cho chàng tự lái xe đưa đến tận nhà ga Hassocks. Lúc chiếc xe ra khỏi thung lũng, Luna ngoảnh lại nhìn một lần sau cùng cái lâu đài vươn hình ở dưới một bầu trời hâm hẩm.
Chàng bảo Luna:
- Một ngày kia, thế nào có lần cô sẽ đến thăm miền Sussex của chúng tôi mới được.
Cô thôi ngắm cảnh và quay lại. Chàng đăm đăm nhìn Luna: đôi mắt đẹp long lanh kia không hề lẩn tránh.
- Ngắm phong cảnh Dannow, vừa rồi cô nghĩ ngợi gì thế?
- Tôi nghĩ thế này: giá tôi mà địa vị Ông thì tôi làm cho tan tác hết mọi viên đá. Tôi phá hết các rừng cây trụi nhẵn và bừa xới thực sâu các ruộng đất. Tôi đổi tên làng xóm, thay đổi tên họ thế rồi tôi bỏ đi, sống ở một xứ thuộc địa, xa biệt hẳn bao nhiêu điều kinh khủng gây nên bởi cái hương hỏa tổ truyền ghê gớm kia đi.
Oliver dịu mắt nhìn cô, ôn tồn nói:
- Cô mệt nhọc trong người đấy, cô Bartendale ạ.
Mặc dầu có vết thương cạnh trán và vẻ tinh tường. Chàng nói thêm:
- Thôi, không nhắc đến chuyện Dannow nữa, ta nói đến những điều cô đã làm ơn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-quy-truyen-kiep/2352928/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.