Tôi bị mẹ chồng đánh, trước là ngạc nhiên, sau là ủy khuất. Bà đánh thì không đau mấy nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi đứng trước mặt bà, không khóc cũng không la hét, tôi bình tĩnh hỏi:
- Sao mẹ... đánh con?
Mẹ chồng tôi thở dốc mấy hơi, bà được chị bếp đỡ lấy, giọng bà run run:
- Cô còn nói nữa... oan gia... cô đúng là oan gia mà.
Tôi nhịn hết sức, thấy sức khỏe bà không tốt, tôi không muốn đôi co với bà. Chợt thấy bà không khỏe, tôi đi tới đỡ tay bà nhưng bà lại gạt phăng đi. Bà gào lên:
- Cô dọn ra khỏi nhà tôi ngay, ngay lập tức.
- Mẹ... có gì từ từ nói...
Mẹ chồng tôi lấy tay vuốt ngực, bà nói rất khó khăn:
- Cô... dọn đi.... ngay...
- Mẹ!
Mẹ tôi chưa nói dứt câu thì bà đã ngất luôn trên tay chị bếp. Tôi với chị bếp hoảng một cây, cả hai hô hào nhau tìm người đưa mẹ chồng tôi đi bệnh viện. Ngồi trên taxi, chị bếp thì ôm mẹ chồng tôi, còn tôi thì gọi cho Quân Trực bảo anh đến bệnh viện chỗ chị Duyên gấp. May là tôi gọi cho chị Duyên trước, nên lúc bọn tôi đến cửa phòng cấp cứu, bác sĩ đã đứng chờ sẵn để đưa người vào.
Mẹ chồng tôi được đẩy vào trong, tôi với chị bếp thì bị ngăn trước cửa. Trong lòng tôi lúc này rối như tơ vò, cảm giác vừa lo lắng vừa bất an. Bên trong cấp cứu được chừng 5 phút thì Quân Trực chạy đến. Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-doi/3290559/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.