Chương trước
Chương sau
Vì gương mặt bị thương vài chỗ nên Quân Trực xin nghỉ vài hôm, anh dùng mấy ngày phép trong năm để nghỉ nên cũng không ảnh hưởng gì mấy đến công việc. Chuyện anh và tên Cường đánh nhau, luật sư bảo là không có gì đáng ngại, chỉ là thưa kiện nhân sự vặt vãnh mà thôi. Còn về cái điện thoại của tên Cường, hắn ta hình như chưa biết là điện thoại hắn bị mất.

Sáng sớm, vừa đứng dậy khỏi giường, thân dưới đột nhiên chảy ra một ít chất lỏng. Tôi có chút bàng hoàng vội vàng chạy thẳng vào phòng tắm. Lạ nhỉ, vẫn chưa đến ngày mà, hay là do lần trước tôi sảy thai nên lần này kinh nguyệt không đều đặn? Chắc là vậy rồi.

Lần này đến tháng lại thấy đau bụng dữ dội, tắm rửa xong tôi chỉ biết leo lên giường nằm nhắm mắt mà rên rỉ. Đau kiểu này chắc chắn là không đi học được rồi, hôm nay lại phải nghỉ học.

Sáng bỏ cữ không ăn, Quân Trực phải đem cháo loãng với nước đậu đỏ lên cho tôi uống. Thấy tôi mặt nhăn mày nhó, anh quan tâm hỏi:

- Đau nhiều lắm hả?

Tôi gật gật, nhíu mày trả lời:

- Đau lắm.

- Có cần đi bệnh viện không, anh đưa em đi?

Tôi lắc đầu, thở dốc:

- Thôi, đau bụng này ai lại đi bệnh viện.

- Ừm... vậy em ngủ một chút đi, lát nữa chắc sẽ hết.

Tôi gật đầu rồi khẽ xoay người trùm mền không trả lời thêm. Tầm này thì nói năng gì nữa, ngủ là thượng sách.

................

Lúc tôi mơ màng nửa mê nửa ngủ thì bỗng nhiên cảm nhận được giống như có cái gì đó ấm ấm đang vờn qua vờn lại trên bụng mình. Khẽ xoay người, cái chất ấm ấm kia vẫn còn nguyên không xê dịch chút nào cả. Một cảm giác dễ chịu dần dần lan tỏa, hai mắt cũng nhíu chặt lại hơn. Giấc ngủ lúc này có phần hài hòa hơn khi nãy rất nhiều.

Ngủ một giấc rất dài, mãi đến khi bụng đói réo lên inh ỏi, tôi mới lồm cồm bò dậy tắm rửa rồi thay đồ đi xuống bếp tìm cái gì đó ăn. Chồng tôi không có trong phòng, chắc là anh đi đâu đó rồi. Bước được mấy bước xuống cầu thang, phía dưới nhà liền truyền lên vài giọng nói cười rôm rả. Tôi khẽ dừng chân rồi lắng tai nghe thử xem là dưới nhà đang bàn đến chuyện gì mà nghe có nhắc đến cả tên của tôi.

- Con Hoà ngủ lâu quá, sao con không lên kêu nó dậy?

- Em ấy đau bụng, để cho em ấy ngủ thêm đi mẹ.

- Mày, cứ chiều vợ như vậy rồi nó hư. Ai tới tháng mà như nó đâu, hồi đó mẹ mày có đau cũng cắn răng mà chịu. Thời giờ sung sướng quá nên tụi nó hư hết.

Chồng tôi không trả lời, tôi lại nghe giọng chị Duyên khẽ cất.

- Cậu kêu em ấy dậy ăn uống kẻo đau bao tử, nằm hoài cũng không tốt đâu.

- Cứ để vợ em ngủ đi, khi nào đói thì cô ấy dậy.

Mẹ chồng tôi thở dài một hơi, giọng bà có chút bất mãn:

- Con cứ để cho vợ chồng nó muốn làm gì thì làm, có vợ trẻ thì phải biết dạy, không dạy mai mốt nó leo lên trên đầu ngồi rồi nói làm sao khổ. Con Hoà bản tính cũng ngang bướng cứng đầu lắm chứ có phải hiền lành gì đâu.

Ngừng một lát, bà lại nói tiếp:

- Tính tình đằm thắm như con Duyên còn không ăn được ai, kiểu như con Hòa... có mỗi mình mày mới chịu lấy nó làm vợ thôi đó con. Đã vậy còn khó sinh con đẻ cái, may là mẹ dễ chứ mẹ mà khó như người ta thì cái ngữ như con Hòa... bị đuổi từ mấy kiếp trước.

Phía dưới phòng khách im lặng không phát lên một tiếng nói, tôi đứng trên đây lại thấy trào phúng vô cùng. Hài hước thật, tôi cứ tưởng là mẹ chồng tôi đã có cái nhìn khác về tôi rồi chứ, ai dè... trước sau vẫn như một. Mẹ chồng đúng là mẹ chồng, khác máu tanh lòng là điều hiển nhiên.

Vài giây sau, tôi lại nghe giọng chồng tôi cất lên:

- Thôi được rồi mẹ, vợ con con nói được, nếu mẹ không thích cô ấy... mẹ đừng quan tâm tới cô ấy nữa. Vợ con về đây làm dâu cũng chịu thiệt thòi cho cô ấy rồi, mình là nhà chồng, mình dễ chịu một chút thì cô ấy tự biết mà đối đãi. Con thấy Hòa cũng không có làm gì sai, mà nếu cô ấy sai... mẹ là mẹ... chỉ cần mẹ dạy là cô ấy sẽ nghe, mẹ nói là cô ấy sẽ hiểu. Con đi làm bên ngoài đủ vất vả rồi, về nhà con chỉ muốn gia đình mình hòa thuận êm ấm mà thôi.

- Thì mẹ cũng có làm khó dễ gì vợ mày đâu... thôi thôi đi, bây giờ có vợ rồi... mẹ nói cái gì cũng bằng thừa. Sau này mẹ không nói nữa, con Hòa muốn làm cái gì thì làm.

- Kìa mẹ!

Tôi đứng trên lầu, nhìn thoáng được bóng dáng mẹ chồng tôi đang bực dọc đi vào phòng. Dưới phòng khách lúc này chỉ còn lại chị Duyên và chồng tôi. Chợt, có tiếng chị Duyên vang lên.

- Dì nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu, cậu cãi lại dì ấy làm gì cho dì buồn.

- Mẹ em càng lúc càng khó tính, tới em còn thấy khó chịu, vậy thì hỏi sao vợ em chịu không được.

- Hoà nói gì với cậu à mà sao cậu nói thế?

- Không, vợ em không nói gì cả, là tự em cảm nhận thôi. Nếu có thời gian, chị khuyên bảo mẹ giúp em, em là con trai bà nhưng em không nói với bà được.

- Cậu Trực này, chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở. Cậu cũng không thể vì vợ mà bỏ mẹ cậu được, mẹ thì chỉ có một, còn vợ... không có cô này thì còn có cô khác... cuộc đời này chỉ sợ thiếu mẹ thôi chứ thiếu vợ thì lo gì.

Vãi thật, tôi không tin được là mụ Duyên lại nói ra được những lời như thế. Mụ ấy có phải là đàn bà không nhỉ, suy nghĩ kiểu quái gì lạ lùng vậy?

Thấy chồng tôi không trả lời, mụ Duyên lại ngọt nhạt nói tiếp:

- Chị thấy cậu chiều Hoà quá, đành rằng biết vợ là để yêu thương nhưng cũng không thể quá đà như vậy được. Bọn chị cũng là phụ nữ, có người đau bụng đến tháng còn ngất lên ngất xuống nhưng vẫn phải đi làm đi học không dám kêu ca gì. Vợ cậu... vẫn còn trẻ con, tính tình như công chúa thì làm mẹ kiểu gì được. Cậu thấy chị nói đúng không? Vợ cậu nhà cửa cơm nước không đụng đến móng tay, chỉ ăn rồi đi học, dì làm mẹ chồng như vậy là quá tốt rồi. Cậu còn muốn dì thế nào nữa?

Đúng... đúng cái quần đùi, tức cái mình thiệt chứ!

Lần này thì chồng tôi mới lên tiếng:

- Em có tiền, nhà em có tiền, vợ em em không cần quần quật trong bếp. Tiền nhiều để làm gì? Là để cho vợ với mẹ sống an nhàn sung sướng. Mà ví như em không có tiền thì em cũng chia sẻ việc nhà được với vợ em, mấy chuyện vặt vãnh này không cần đem ra làm thước đo với cô ấy, lạc hậu rồi. Những gì chị nói em hiểu, chỉ là em thấy chị chưa có chồng, đợi chị có chồng đi rồi nói tiếp với em chuyện này.

Nghe chồng tôi trả lời mụ Duyên mà tôi cảm thấy mát cái bụng gì đâu hà. Đấy, lấy chồng giàu thì để làm gì? Chả nhẽ nhà có điều kiện thuê được giúp việc cũng bắt tôi phải làm việc nhà? Ai lại đi dạy người giàu cách tiêu tiền bao giờ hả chị Duyên ơi?

- Thì chị chỉ góp ý với cậu thôi, còn thế nào là tùy cậu. Hòa lấy được cậu là quá tốt số rồi, chị muốn được như cô ấy mà còn không được đây.

- Thôi, em đi lên phòng, chị vào nói chuyện với mẹ đi.

Thấy chồng tôi đang bước lên, tôi vội vàng chạy thật nhanh vào phòng. Lúc anh mở cửa phòng ra thì tôi đã ngồi chễm chệ trên giường, kiểu giống như là vừa ngủ dậy. Nhìn thấy tôi, anh khẽ hỏi:

- Dậy rồi à?

Tôi gật gật:

- Em vừa...

- Vừa chạy vào phòng à?

Có chút chột dạ, tôi lén lén nhìn anh:

- Có đâu... em...

Quân Trực ngồi xuống ghế sô pha, môi anh khẽ cười:

- Anh thấy em chạy lên phòng, em không cần chối nữa. Sao, nghe thấy hết rồi hả? Đang buồn?

Tôi lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, giọng cũng có chút buồn:

- Không, em không có buồn mẹ, em là em buồn chị Duyên thôi. Em không hiểu sao chị ấy lại nói được những lời như vậy... một đứa vô tư như em nghe còn cảm thấy chạnh lòng.

Nhắc đến chị Duyên, nụ cười trên mặt anh ấy có chút co rút lại, giọng hơi không vui:

- Tư tưởng bọn họ giống nhau, nên tách ra là hợp lý.

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, giọng có chút phấn khích:

- Tách ra? Ý anh là sao?

Quân Trực nhìn tôi cười cười:

- Em không hiểu thật à? Chị Duyên cũng cần có gia đình, sống mãi với nhà anh cũng không được.

Trong lòng tôi vì câu nói này của anh mà nở hoa, đúng thật là chồng tôi... không bao giờ làm cho người ta thất vọng. Thế là bao nhiêu bức xúc bực dọc liền bay hết đi, cảm giác lúc này thật là dễ chịu. Quân Trực đã không có ý kiến thì thôi, một khi đã có ý kiến thì đố mụ Duyên tiếp tục giở trò chia rẽ được.

_____________

Ngày hôm sau, tôi nghe được mẹ chồng tôi và chồng tôi bàn nhau về vụ chị Duyên. Tôi cứ tưởng là mẹ chồng tôi sẽ phản đối gay gắt lắm nhưng kết quả lại khả quan hơn mong đợi. Bà không chửi cũng không mắng, trái lại còn có chút ý kiến đồng tình. Đúng là mẹ chồng tôi bị ảnh hưởng của tư tưởng cổ xưa khá là nhiều, bà dù thương chị Duyên nhưng vẫn e ngại chị ấy là gái chưa chồng. Mà thực ra, mẹ chồng tôi là kiểu người phân rõ rạch ròi, điều quan trọng nhất với bà là Quân Trực, hết thảy những gì bà làm đều là vì suy nghĩ cho con trai của bà.

.................

Sáng sớm, tôi đi học sớm, đến chiều thì về. Quân Trực đi công việc, lúc tôi về anh vẫn chưa về đến nhà. Vừa lên phòng tắm rửa, định là xuống nhà bếp phụ giúp chị bếp nấu cơm thì từ ngoài cổng tôi đã nghe được giọng oang oang của ai đó vọng vào.

Tôi với chị bếp nhìn nhau rồi mạnh ai nấy chạy ra xem là có chuyện gì. Ra chưa đến phòng khách, tôi đã nghe được giọng mẹ chồng tôi vang vọng:

- Chị nói cái gì? Con Hòa con dâu tôi thì liên quan gì tới con trai nhà chị?

Phía bên ngoài một giọng nói đàn bà sỗ sàng bay đến:

- Sao không liên quan? Trước khi cưới con chị, con Hoà nó là bạn gái thằng Cường nhà tôi. Hai đứa nó yêu nhau sắp cưới rồi, là con trai chị phá đám.

- Gì? Chị nói con ai phá đám? Chứ không phải do con trai chị qua lại với bạn thân con Hoà, con Hoà mới chia tay nó hả? Ăn nói cho cẩn thận nha bà chị.

Hai người đàn bà xêm xêm tuổi nhau đang cực kỳ hăng máu khẩu chiến. Tôi bước lên thấy được cảnh này mà chân tay muốn rụng rời, nhanh cái chân, tôi chạy đến gần mẹ chồng tôi rồi trừng mắt nhìn mẹ tên Cường:

- Dì, đây là nhà chồng con, dì tới kiếm chuyện nữa hả?

Thấy tôi, mẹ tên Cường liền tru tréo khóc lóc:

- Hòa ơi là Hoà, dì nghe thằng Cường nói hết rồi. Con giận thằng Cường thì giận, cớ làm sao mà con có bầu con không nói cho thằng Cường biết. Dù sao cũng là máu mủ nhà dì, dì thương đứt ruột mà con.

Mẹ kiếp, chuyện gì nữa đây?

Mẹ chồng tôi kéo tay tôi, bà quát:

- Con cái gì? Bầu gì hả Hoà?

Tôi vỗ vỗ tay mẹ chồng tôi trấn an:

- Mẹ đừng tin bà ấy nói, mẹ con bà ấy ngậm máu phun người.

Tôi nhìn mụ ấy, tôi gằng giọng:

- Dì nói điên nói khùng cái gì vậy? Ai có bầu với con dì, dì nói chuyện cho cẩn thận.

Mẹ tên Cường ngồi phịch xuống sàn nhà mà gào khóc ăn vạ:

- Con không cần chối, thằng Cường khai hết cho dì nghe rồi. Bởi lúc con đi lấy chồng là dì nghi ngờ có chuyện uẩn khúc rồi. Mà sao con ác vậy Hoà, con có bầu với thằng Cường mà bắt thằng khác nhận. Chuyện này thất đức lắm con biết không?

Ơ, vãi cả có bầu với tên Cường... đâu ra?

Tôi điên tiết đi tới lôi mẹ tên Cường đứng dậy, tôi hét vào mặt mụ ấy:

- Dì tự tin y như thằng con dì, mời dì biến khỏi đây trước khi tôi gọi công an gông cổ dì lên phường.

Tôi lôi mụ ấy ra, mụ ấy vùng vằn chống cự hét vào trong cho mẹ chồng tôi nghe thấy.

- Đó, bà thấy chưa? Con Hoà nó giấu, nó giấu nên nó mới đuổi tôi về. Cháu nội của bà là cháu ruột của tôi, con Hòa có bầu với thằng Cường... nó thấy không ổn nên mới phá...

"Chát", tôi dùng sức tát vào mặt mụ này một phát, mụ ta đau quá nên trừng mắt há hốc mồm nhìn tôi. Tôi lại tát một cái nữa, tay tôi cũng run lên vì giận:

- Bà y như một con điên, con của tôi, bà lấy quyền đéo gì nhắc đến nó. Bà cút, bà không cút thì tôi giết bà chết tại chỗ.

Gương mặt mụ ta càng lúc càng hiện rõ vai tiểu nhân, mụ ta định nhào đến đánh tôi nhưng may là có tên Cường chạy vào can ngăn kịp thời.

- Mày buông tao ra để tao đánh chết con mất dạy này.

Tôi kênh mặt, cười lớn:

- Lại đây, lại đây bà mày tiếp hết.

- Con chó này...

Tên Cường ôm mẹ hắn lại, hắn quát lên:

- Mẹ thôi đi, vụ kiện tụng chưa xong... mẹ còn muốn gây rối nữa hả?

Mụ già giãy đành đạch lên gào khóc um xùm:

- Cái thằng ngu này, nó đánh mẹ mày mà mày còn bênh nó. Cái thằng khôn nhà dại chợ.

Thấy mẹ con bọn họ xào xáo, tôi liền xua tay đuổi đi:

- Anh đưa mẹ anh về giúp tôi một cái, làm ơn sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi và gia đình tôi nữa. Anh mà còn dài dòng, tôi gọi cho anh hai tôi tìm anh tâm sự.

Hai chữ "tâm sự" tôi nhấn nhá khá mạnh, tên Cường nghe xong, mặt mày có chút tái xanh vội vã kéo mẹ hắn ta đứng dậy. Đưa mụ ta ra ngoài cổng, hắn ta lại quay vào xin lỗi:

- Con thay mặt mẹ con xin lỗi bác, xin lỗi Hòa, là mẹ con không hiểu chuyện nên mới ăn nói như vậy. Chuyện hoàn toàn không phải như vậy đâu, bác đừng tin.

Mẹ chồng tôi lúc bấy giờ mới lên tiếng, thế nhưng câu mà bà hỏi tên Cường lại khiến cả tôi và hắn ta đều cảm thấy hoang mang.

- Tôi hỏi cậu, cậu và con dâu tôi chia tay được bao lâu rồi?

Tên Cường nhìn tôi, mặt anh ta có chút ngại ngùng:

- Dạ cũng lâu rồi... bác.

Mẹ chồng tôi cau mày, bà lại hỏi:

- Cậu với nó chia tay bao lâu thì con Hòa kết hôn?

- Mẹ...

Nghe tôi lên tiếng, mẹ chồng tôi liền trừng lớn, quát:

- Con câm miệng!

- Cậu nói đi... bao lâu?

Tên Cường sợ đến vã mồ hôi, hắn ta run run trả lời:

- Dạ khoảng hai tháng..

Mẹ chồng tôi hỏi lại:

- Hai tháng?

- Dạ là hai tháng... nếu không có gì nữa thì con... con xin phép đi trước, con chào bác.

Trả lời xong, tên Cường quay người khúm na khúm núm đi thẳng ra cửa. Nhìn hắn ta đi rồi, tôi lại quay sang mẹ chồng tôi, tôi định là giải thích.

- Mẹ, con và Cường không phải...

"Chát", tôi chưa kịp nói hết câu thì mẹ chồng tôi đã tát cho tôi một cái vào má. Bà nhìn tôi chăm chăm, gương mặt bà giận dữ vô cùng, bà chỉ tay vào tôi rồi quát ầm lên:

- Khốn nạn, cô là quân khốn nạn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.