* Mỗi chúng giống như những đứa trẻ con vậy, càn quấy là vì có chỗ dựa, lễ phép vì không quen, chủ động vì quan tâm, không liên lạc vì cảm thấy bản thân thừa thải... Nhưng đó lại lại những cái đáng nhớ thuộc về thời thanh xuân! *
Kỳ thi cuối cấp cũng xong rồi. Bây giờ chỉ việc đợi kết quả thi thôi. Ai cũng hồi hộp được thông báo học lực của mình. Nhưng cũng có người hồi hộp vì thanh xuân lại sắp qua rồi. Có lẽ đáng nhớ nhất sẽ là cuối cấp 3.
Không riêng một ai cả. Những lỗi lầm, những niềm vui, những trò tinh nghịch,... Cuối cùng chỉ chờ đến khi thanh xuân qua đi nhanh như một cơn gió. Một cơn gió mùa hạ u buồn.
.....
- Chúng ta liệu có còn thân với nhau không?
- Tớ không biết! Tớ cũng không muốn biết! Tớ chỉ muốn biết là thanh xuân qua đi chỉ là khởi đầu của một cuộc gặp gỡ trở lại!
*Cười*
- Cậu nhìn kìa! Chùm bóng khi được thả lên trời thì sẽ không còn là chùm bóng nữa! Chúng sẽ bị gió thổi đi, mỗi quả mỗi nơi. Cũng như chúng ta vậy! Dù có mỗi đứa mỗi phương, cũng mong các cậu có thể nhớ đến cái tên thân thương của lớp. Chỉ cần mỗi dịp lại ăn mừng một kỷ niệm. Một kỷ niệm tràn đầy màu sắc của hoa anh đào! Cậu biết anh đào có nghĩa là gì không?
- Không biết!
- Là thanh xuân!
.....
Lớp 12A5 gần đây lại chẳng nói với nhau câu gì. Chỉ là sợ cứ nhìn vào nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-noi-do-doi-nguoi/2078327/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.