nó lo lắng vội vã gọi điện thoại cho Trúc Loan:bíp...... bíp..... bíp
-a lô, Thanh Đình à đang học mà gọi cho tui làm giề thế?
nó bắt đầu khóc nức lên:
-làm sao bây giờ!!
-có chuyện gì vậy, nói tớ nghe nào!!!
Trúc Loan hoảng hốt.
-có người biết tớ là..............híc híc..........
chắc Trúc Loan cũng đã hiểu được một phần rồi nói:
-khử tên đó đi.
nó hoảng hốt:
-bị điên á, tui mà khử tên đó à không hăm he còn không dám nữa, nếu tui làm vậy thì tui chỉ còn đường chết, bố cậu ta là chủ tịch gì đó bên nướcngoài nếu không thấy con trai thì chắc chắn ông ta sẽ đi tim đi tìm, màđi tìm thì sẽ biết được thì........................
Trúc Loan thở dài:
-vây thì dao kèo với hắn đi.
-dao kèo gì?
nó ngơ ngác hỏi:
-làm những gì mà hắn nói.
-cái gì!!!!!!! không không bao giờ.
nó hoảng loạn.
-vậy thì hết cách.
vừa nói xong Trúc Loan tắt máy cái rụp.
“ mọi chuyện đều do cậu quyết định”
sau một lúc, nó đã quyết định đến gặp tên đó.
-còn có 10 phút nữa thôi sao!!!!!!!!, làm sao mà kịp gặp tên đó đây. còn phại vượt qua đám con gái nữa chứ.(rào cản)
nó chạy vèo từ sân thượng xuống lớp Nhật Minh.
-eo sao đông thế này.!!!! thằng này có số sát gái lắm đây!
một đám con gái bu đầy ngoài cửa lớp . nó có vượt lên thì
-con nhỏ này, phải xếp hàng chứ, muốn chết á!?
-tôi xin lỗi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-nho-du-con/2364198/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.