Chương trước
Chương sau
Lâm Tử Kiệt tức giận trong lòng tăng vọt, hắn cảm thấy được Chu Nặc quá coi thường chính mình, dù sao hắn cũng là Cửu phẩm đại luân vương.
“Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không cùng ta đơn đấu, ta cam đoan ngươi không thể còn sống rời đi khỏi đây!”
Lâm Tử Kiệt không còn quan tâm lời nói Chu Nặc, mà dùng mũi nhọn uy hiếp Trần Hạo.
Vốn dĩ Trần Lạc Thần không muốn vướng bận nhiều chuyện với một cậu nhóc như vậy.
Nhưng khi hắn uy hiếp anh nhiều như vậy, thì Trần Lạc Thần thật sự phải dạy cho hắn một bài học.
Thật sự là không biết trời cao đất rộng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, (chưa thấy bụng phệ chưa phê à),chưa tới phút cuối chưa thôi.
“Ngươi có chắc chắn muốn cùng ta đơn đấu?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng liếc nhìn Lâm Tử Kiệt, xác nhận hỏi.
“nói nhảm, để ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi thua, ngươi phải bò trên mặt đất cho ta!”
Lâm Tử Kiệt nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần đề nghị.
“Vậy nếu friend thua thì sao?”
Trần Lạc Thần khóe miệng cười quái dị hỏi.
“Hừ, sao có thể thua một người như ngươi được!”
Lâm Tử Kiệt chế giễu vẻ rất tự tin, hoàn toàn không có xem Trần Lạc Thần để trong mắt, cảm thấy Trần Lạc Thần sẽ không bao giờ là đối thủ của mình.
“Như vậy đi, nếu là ngươi thua, ngươi cho ta một trăm triệu, ok chứ?”
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Lạc Thần đã ra đề nghị lại với Lâm Tử Kiệt.
Lý do Trần Lạc Thần đặt cược đòi Lâm Tử Kiệt 100 triệu là vì Trần Lạc Thần muốn dùng tiền để mua lá bùa.
Thay vì tiêu tiền của chính mình, tốt hơn là nên mua bằng tiền của người khác, tiêu tiền của người khác không phải là tốt hơn sao?
“Tốt, được rồi, cứ theo lời ngươi!”
Lâm Tử Kiệt cũng không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.
Một trăm triệu không phải là lớn chút nào đối với Lâm Tử Kiệt, nên biết, Lâm gia của hắn rất giàu có.
Chu Nặc đứng ở một bên nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, biết rõ thực lực Trần Hạo, cho nên
cảm thấy Lâm Tử Kiệt đã thua, ước chừng trăm triệu này nhất định phải giao ra.
Ngay sau đó, Lâm Tử Kiệt tìm một chỗ trống, cởi áo khoác, cử động cổ làm động tác khởi động làm nóng người.
Trần Lạc Thần đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn Lâm Tử Kiệt.
Có người cho tiền, Trần Lạc Thần đương nhiên phải vui vẻ nhận lấy.
” Ngươi còn muốn làm nóng người bao lâu? Ta không có có nhiều thời gian như vậy để chơi với ngươi!”
Trần Lạc Thần có chút sốt ruột hỏi Lâm Tử Kiệt.
Lâm Tử Kiệt trong lòng trầm lắng, trong mắt tràn đầy tức giận, muốn lập tức đánh Trần Lạc Thần ngã trên mặt đất.
” Nhìn xem một quyền của ta đánh ngã ngươi đây!”
Lâm Tử Kiệt hét lên một tiếng, lập tức chân đạp trên mặt đất, nhảy dựng lên, nhào tới Trần Hạo.
Trần Lạc Thần đứng ở nơi đó, không có ý sẽ né tránh, trong mắt anh, Lâm Tử Kiệt tốc độ quá chậm.
“Bùm!”
Không đợi Lâm Tử Kiệt đụng vào Trần Hạo, Trần Lạc Thần đã nhanh chóng nhấc chân một cước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.