Chương trước
Chương sau
Thái độ cung kính lễ độ của Kim Bưu với Trần Lạc Thần, khiến tất cả mọi người đều vì thế mà kinh ngạc.
Đặc biệt là Giang Tuyết Tinh, ánh mắt nhìn về phía Trần Lạc Thần cũng thay đổi.
Trước kia chỉ cảm thấy các mối quan hệ của Trần Lạc Thần tầm tầm thôi, nhưng không ngờ bây giờ, đến cả người như vậy Trần Lạc Thần cũng có quen biết !
Hơn nữa một nhân vật lợi hại như Kim Bưu, nghe thấy có người muốn đánh Trần Lạc Thần, vậy mà lại trực tiếp ra tay dạy dỗ, không để lại cho người ta chút thể diện nào.
“Hôm nay đúng là trùng hợp thật đấy, lại nói nếu không phải Tiểu Kim tới đây, chắc tôi phải ăn đánh rồi!”
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Đến lúc này, anh cũng đã nhìn ra được chuyện của Dương Văn Long rồi, có lẽ chính là do Lý Văn Dương giở trò quỷ, Trần Lạc Thần thầm nói trong lòng bảo sao vừa nãy hai người họ lại cứ ở một bên cười chứ!
“Cậu nói đùa rồi I”
Kim Bưu khom người nói.
Bữa ăn này ăn đến ngại ngùng, dù sao Trần Lạc Thần cũng ăn no rồi.
Về phần Lâm Tiểu Phụng, trông thấy Lý Văn Dương bị đánh thành như vậy, cũng chẳng còn tâm tư ăn uống gì nữa.
Vì thế liền nhanh chóng tính tiền.
“Vị Kim Gia này, ngài là chỗ quen biết với Trân Lạc Thần, còn thân thiết như vậy, năng lực của ngài lại lớn như thế nữa, tôi là phó phòng ở một ngân hàng, tập.
đoàn của ngài nếu có nhu cầu gì về vốn lưu động cần đến ngân hàng chúng tôi, thì mong ngài chiếu cố nhiều hơn!”
Lâm Tiểu Phụng còn không quên móc nối quan hệ.
Mà Kim Bưu thì sao, quả thực có năng lực khiến cho tiền vốn của mấy công ty nhỏ dưới tay, dịch chuyển qua lại giữa các ngân hàng.
Chẳng qua lúc này, anh ta lại đưa mắt nhìn về phía Trần Lạc Thần, muốn hỏi ý tứ của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần không dấu vết gật gật đầu.
Hôm nay nếu như Lâm Tiểu Phụng không mời mình tới ăn, có lẽ vụ làm ăn của bà ta đã đàm phán thành công cũng chưa biết chừng, xem như là vì mình nên mới bị gián đoạn đi, Trần Lạc Thần giúp đỡ một chút cũng không có gì.
Vì thế liền đồng ý.
Cũng đúng vào lúc này, lại nghe thấy đám người Dương Văn Long trong phòng bao lần nữa lao vào đánh nhau.
Chẳng qua lần này rõ ràng là một đám người vây lại đánh Lý Văn Dương.
Vốn dĩ còn tưởng có thể mượn tay Lý Văn Dương để móc nối quan hệ với Kim Bưu, kết quả thì sao, đắc tội người ta rồi còn đâu.
Dương Văn Long sao có thể không hận cho được !
Một đám người đều đổ dồn lửa giận lên người Lý Văn Dương.
Trần Lạc Thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lý Văn Dương thì chỉ cười lạnh một tiếng, trong lòng nghĩ, đánh vẫn còn nhẹ quá đấy !
Giang Tuyết Tinh thì sao, vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.
Thấy Trần Lạc Thần chỉ nói chuyện với mình Hứa Hinh, như thể không hề trông thấy mình, cũng không đoái hoài gì tới mình hết, trong lòng ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút tồi tệ.
Bữa ăn này cứ thế kết thúc.
Vừa hay Kim Bưu có lái xe tới, vì thế liền để Kim Bưu chở mình về khách sạn.
“Hứa Hinh, chẳng trách ông nội con lại nói thân phận cậu thanh niên này không đơn giản, hôm nay quả thật đã để mẹ thấy được rõ ràng rồi !”
Lâm Tiểu Phụng lúc này mới phản ứng lại được, hôm qua lúc dùng bữa ối, ông nội của Hứa Hinh vẫn mãi nói cậu nhóc này không đơn giản đâu, lúc đầu mình còn không nghĩ nhiều, bây giờ đã hiểu ra rồi.
“Đúng vậy, cũng không ngờ Trần Lạc Thần lại lợi hại như vậy, thế mà quen biết được bao nhiêu người, Ø? Mẹ, mẹ nói như thế lại làm con nghĩ đến một chuyện, chính là chuyện lần trước còn gặp được khi đi hát karaoke ấy, bây giờ hình như còn hiểu được chút chút rồi !”
Hứa Hinh vỗ đầu một cái, nói.
Về phần Giang Tuyết Tinh, cô ta muốn đợi cho.
bên trong đánh xong để còn cứu người, nhưng lại không dám xông vào, cũng không dám đứng đây một mình, sợ Dương Văn Long sẽ trả thù lên đầu mình.
Thế nên lúc đó, Giang Tuyết Tinh mới theo sau Trần Lạc Thần đi xuống.
Bây giờ, Trần Lạc Thần chẳng nói với cô ta câu nói đã tự mình rời đi rồi.
Vậy nên Giang Tuyết Tinh chỉ đành cố tình dán sát hai mẹ con Lâm Tiểu Phụng.
Sau đó, cũng nghe được rõ ràng lời Hứa Hinh nói.
“Chuyện khi đi hát karaoke là chuyện gì cơ?”
Không đợi Lâm Tiểu Phụng cất tiếng hỏi, Giang Tuyết Tinh đã sốt ruột hỏi trước.
“Ầy ầy, lần trước ấy, bọn con tới quán karaoke chơi, sau đó một người bạn chọc đến người ta, cuối cùng còn xảy ra xung đột với Lưu Lập của Công ty khai thác khoáng sản Lưu Thị ở huyện Bình An chúng ta nữa, lúc ấy đến cả người tài giỏi như Lâm Đông đều sợ vỡ mật, dù sao cũng là chọc phải Lưu Lập mà, rồi Lưu Lập kia liền kêu đám con gái ở lại cùng anh ta uống rượu !”
“Hả? Tiểu Hinh, còn có chuyện như vậy nữa à, con cái đứa nhỏ này, sao lại không kể cho mẹ biết chứ !” Lâm Tiểu Phụng chỉ biết là Trần Lạc Thần mời con gái mình ăn một bữa cơm thôi, không ngờ cái ngày gặp gỡ hóa ra lại xảy ra xung đột lớn như vậy.
“Chẳng phải con sợ mẹ lo lắng à, được rồi mẹ nghe con nói này, lúc đó con với Nhiên Nhiên đều bị dọa phát khóc, dù sao đám người Lâm Đông cũng chạy trước hết rồi mà, kết quả thế nào mẹ đoán thử xem?”
“Thế nào cơ?” Lâm Tiểu Phụng cũng sợ hãi hỏi.
“Kết quả nguy cơ chuyển ngoặt, là Trần Lạc Thần đứng ra gánh vác tất cả mọi chuyện, nên cái tên Lưu Lập kia mới chịu thả cho bọn con đi đấy, nếu không thật không dám tưởng tượng tối hôm ấy đã xảy ra chuyện gì rồi !”
Hứa Hinh vừa nói, vừa trộm nghĩ trong lòng, có lẽ chính từ khoảnh khắc ấy, trái tim mình đã nảy sinh tình cảm khó nói rõ với Trần Lạc Thần.
“Vậy sau đó Trần Lạc Thần có sao không? Các cậu để anh ấy ở lại đó một mình với Lưu Lập, cái tên cậu ấm như Lưu Lập sẽ dễ dàng buông tha cho Trân Lạc Thần hay sao?”
Lần này người hỏi là Giang Tuyết Tinh.
“Đúng vậy, kỳ quái chính là ở chỗ này đấy, sau đó tôi quả thật lo lắng cho Trần Lạc Thần, liền kêu mọi người quay trở lại, kết quả lúc chúng tôi quay lại đó, quán karaoke đã bị mấy chục chiếc Maybach vây chật kín không còn kẽ hở, cả quán karaoke, lẫn Lưu Lập và đám bạn mà Lưu Lập mời đến, bị một nhóm người mặc đồ đen đập cho một trận ! Lúc đó chúng tôi còn cảm thấy hai phe như quyết sống mái với nhau luôn ấy “Còn đang lo lắng cho Trần Lạc Thần, kết quả lại thấy Trần Lạc Thần ở bên cạnh quán karaoke, trông có vẻ không làm sao hết, còn gọi một bàn tiệc thịnh soạn kiểu Pháp ngồi ăn nữa chứ ! Vì thế Trần Lạc Thần mới mời tôi cùng ăn đó ! Nhưng khi tôi hỏi chuyện ở quán karaoke là thế nào, thì Trần Lạc Thần lại không nói rõ, tôi cảm thấy anh ấy giấu tôi gì đó ! Bây giờ hình như tôi hiểu được một chút rồi !”
“HE.
Lâm Tiểu Phụng hít một ngụm khí lạnh: “Như vậy nghĩa là, đám người đánh Lưu Lập, rất có thể là do Trần Lạc Thần gọi đến, nếu không cậu ta không thể nào biết rõ địch không lại còn đứng ra được, càng không thể vào lúc quán karaoke xảy ra ẩu đả, vẫn có thể thản nhiên ngồi một bên dùng tiệc được phải không !”
“Đúng vậy !”
Hứa Hinh cũng gật đầu thật mạnh.
Mà Giang Tuyết Tinh trên mặt cũng đã phủ đầy vẻ kinh ngạc chấn động, cô ta vội vàng nói: “Chẳng trách, lúc đám bạn học cũ chúng tôi tụ họp, một người bạn của tôi tên là Lý Siêu từng nói quan hệ của Trần Lạc Thần với Lưu Lập rất tốt, hình như có một hôm đi ăn, đám người Lý Siêu đã tận mắt trông thấy Trần Lạc Thần đạp vào mông Lưu Lập một cái, mà Lưu Lập kia lại chỉ cười hì hì không nói gì ! Liên hệ với chuyện vừa rồi, có lẽ là vì trước đó Trần Lạc Thần đánh anh ta, nên sau này anh ta mới khách khí với Trần Lạc Thần như thế nhỉ?”
Lại nghe thấy Giang Tuyết Tích giải thích cặn kẽ.
Mẹ con Lâm Tiểu Phụng lại càng cảm thấy thân phận của Trần Lạc Thân thêm phần bí ẩn.
“Mẹ biết rồi ! Tiểu Hinh có khi con gặp vận may.
lớn rồi đấy, Trần Lạc Thần rất có thể chính là cậu Trần đến từ Phố Kim Lăng kia đấy !”
Lâm Tiểu Phụng trực tiếp nói.
“Aht”
Mà câu nói này, lại khiến cho Giang Tuyết Tinh chấn động cả người, sau đó đến túi xách của mình cũng không cầm nổi, rớt thẳng xuống đất.
Thật giống như có người ở trong lòng mình giày.
xéo một trận vậy.
“Mẹ ! Chắc không thể nào chứ?” Hứa Hinh cũng một bộ không thể tin nổi, đến hô hấp cũng sắp ngừng lại rồi.
“Phụt, ha ha, mẹ chọc hai đứa thôi, có điều cậu nhóc Trần Lạc Thần này không tầm thường đâu, bây giờ, đến cả vị Kim Gia kia còn phải nể mặt cậu ta, giúp mẹ trực tiếp hoàn thành vượt mức chỉ tiêu kế hoạch nữa kìa, mà cậu ta lại đối xử tốt với con như thế, Tiểu Hinh, nghe mẹ nói này, từ nay con phải cố gắng thân cận với Trần Lạc Thần một chút nhé, rất có thể, con chính là một trong số ít những người bạn tốt của cậu †a ở huyện Bình An này đấy, dù sao thì người nhà họ Khương đều không vừa mắt cậu ta, cả đám bạn học kia của cậu ta cũng không xem cậu ta ra gì mà, chỉ có con là đối xử tốt với cậu ta thôi, thế nên con phải nắm cho chắc cơ hội này đấy !”
Lâm Tiểu Phụng vui vẻ nói.
Những lời này, khiến cho Giang Tuyết Tinh bên cạnh đầy mặt xấu hổ.
Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì bạn tốt nhất của Trần Lạc Thần ở huyện Bình An này là ai? Chắc chắn là mình rồi !
Trước kia lúc mới quen biết nhau, Trần Lạc Thần đối xử với mình nhiệt tình biết bao nhiêu, nào có giống bây giờ, lạnh lùng với mình như thế chứ !
Giang Tuyết Tinh nhất thời cảm thấy mình dường như đã đánh mất đi gì đó……
Buổi trưa qua đi.
Lâm Tiểu Phụng trở về ngân hàng làm việc, cả người đều có vẻ cực kỳ phấn chấn.
“Ha ha, phó phòng Lâm, có chuyện gì mà lại vui vẻ thế? Lẽ nào gặp được quý nhân, giúp cô hoàn thành hết chỉ tiêu rồi?”
Trông thấy bộ dạng vui vẻ của Lâm Tiểu Phụng, Đường Lan đi rót nước nhịn không được dùng giọng chua lét hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.