Buổi tối đầu thu hơi lạnh, hai bên đường trồng cây bào đồng cao to, bóng cây lờ mờ.
Bọn họ sóng vai đi dọc theo con đường yên tĩnh.
“Có phải là không hợp khẩu vị không, thấy cô không ăn gì cả.”
“Không có, buổi tối tôi ăn ít.”
Một chiếc xe làm ca đêm bấm còi đi ngang qua họ, trong phút chốc xung quanh được đèn xe chiếu sáng, rồi tối lại.
Trần Nham bước đi, còn cười một tiếng, Tôn Bằng nhìn về phía cô.
Cô nói, “Anh biết không, trước đó tôi luôn tưởng rằng anh ba mươi mấy tuổi.”
“…”
Một lát sau, khi cô tưởng đề tài này đã kết thúc, Tôn Bằng thản nhiên hỏi một câu, “Có phải tôi trông hơi già không?”
Trong khi đi, ánh mắt của cô tập trung đến trên mặt anh.
Già sao?
Đường nét khuôn mặt anh rất sâu, sống mũi rất cao, xương mày hơi nhô ra, mắt một mí hẹp, mắt không lớn, nhưng đen nhánh có thần.
Anh không đẹp trai lắm, trong ngũ quan cũng không chọn ra được chỗ đặc biệt đẹp, nhưng hợp lại nhìn lại rất cân đối.
Thật ra anh có một ưu điểm, đó là da không đen, quần áo mặc tuy đã giặt đếnmức rất cũ, nhưng không thể khiến người ta cảm thấy bẩn và lôi thôi.
Anh không hề già, chẳng qua là không có vẻ sáng sủa của thanh niên, anh sống biến mình thành dáng vẻ ba mươi mấy tuổi.
Trần Nham nhìn xong, trong đầu cũng phân tích xong, nhè nhẹ dời mắt.
“Nhìn kĩ cũng tàm tạm.”
Nghe thấy kết luận của cô, trong lòng Tôn Bằng hơi trầm tư, anh châm điếu thuốc, nhìn về phía bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/26366/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.