*Tương đương khoảng 2,5 tỷ VNĐ
Đến hơn mười một giờ tối, Tôn Bằng mới quay lại.
Phòng bệnh đã tắt đèn từ lâu, một chiếc giường xếp nhỏ mở kê sát tường, TrầnNham đang co chân ngồi trên đó chơi di động. Bệnh nhân giường bên cạnhđã tìm hộ lý của bệnh viện trực đêm, hộ lý đã nằm ngáy trên chiếc giường nhỏ khác.
Sau khi đi vào, Tôn Bằng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Cô ngước mắt nhìn về phía cửa, ánh huỳnh quang của di động hắt lên khuôn mặt dịu dàng.
Máy theo dõi ở cuối giường đang bật, lóe đèn. Tôn Bằng khẽ bước đến bêngiường bệnh, nhìn ông cụ đang ngủ say. Mí mắt khép hờ của ông cụ đangche phủ đôi mắt, mũi cắm ống dẫn. Túi truyền dịch dựng thẳng bên cạnhchậm rãi vận chuyển thuốc nước vào thân thể ông.
Nhìn một hồi, anh đến bên cạnh cô ngồi xuống.
Màn hình di động tối lại, trong phòng chỉ còn chấm sáng của máy móc điều trị, lững lờ cô độc trong bóng đêm.
“Thế nào rồi?” Anh khẽ hỏi cô.
Trần Nham lắc đầu.
Buổi tối, mấy bác sĩ trưởng của các khoa khác nhau đều đến xem qua, tìnhhình rất tệ. Tệ đến mức người nhà không có tinh thần và thể lực lo lắngrầu rĩ nữa, họ cần tốn nhiều tâm tư hơn vào việc tang sự tiếp theo.
Bàn tay anh vuốt nhẹ mặt cô, vẻ dịu dàng trong mắt, “Anh lấy chăn xuống, em ngủ một lúc nhé?”
Cô lắc đầu, “Buổi trưa ngủ rồi, cứ ngồi đi.”
Hộ lý của giường bên cạnh trở mình, tiếng ngáy ngừng lại, xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228946/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.