Trong nhà có người bệnh, nhịp điệu sinh hoạt của mọi người đều bị xáo trộn.Buổi sáng bác sĩ tới kiểm tra phòng, nói một tuần sau có thể xuất viện.
Buổi trưa, mẹ Trần mang cơm ở nhà tới, vừa vào cửa, bà nhìn thấy Trần Nham và Tôn Bằng đều ở đây, gật đầu với Tôn Bằng.
Tôn Bằng từ bên giường bệnh đứng lên.
“Cùng ở đây ăn cơm đi.” Bà đặt hộp cơm xuống, nhìn anh.
“Không được đâu. Bác ơi, cháu phải đi rồi ạ.”
Trần Nham hỏi, “Không ở đây ăn ư?”
“Ừm, buổi trưa phải đến cửa hàng một chuyến.”
Anh mặc áo khoác xong, đến trước giường bệnh cúi người chào ông ngoại Trần Nham, “Cháu đi trước đây ạ.”
Ông ngoại Trần Nham đã nói chuyện được, nhưng phát âm ậm ờ không rõ, “Đi rồi ư… Được…”
Mẹ Trần lấy chén đũa trong tủ ra, lúc gần đi Tôn Bằng lại chào bà, “Cháu đi ạ.”
Mẹ Trần nhìn anh, gật gật đầu, cầm đồ đi đến ban công.
Trần Nham ngồi bên giường bệnh xem tivi, sau khi chỉnh một đài, cô để điềukhiển xuống, cũng đi ra ban công, khe khẽ khép cửa lại.
Hôm nay tuy lạnh, nhưng ánh nắng khá đẹp.
Mẹ Trần đứng rửa chén đũa bên bồn rửa mặt bên cạnh toilet, rửa xong lạidùng nước nóng tráng một lần. Bà đã làm hộ lý ở bệnh viện rất nhiều năm, nên có hơi sạch sẽ quá mức.
“Đói rồi à?”
Trần Nham đứng sau lưng bà, “Cũng tạm ạ.”
Mẹ Trần tắt vòi nước, vẩy nước trên chén đũa, “Cửa hàng của cậu ấy thế nào rồi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua/2228905/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.