Đám nhân viên đặt Hạnh nằm sóng soài dưới nền nhà, cô vẫn mê man bất động, ai nấy nhìn thấy cũng thì thầm bàn tán to nhỏ, phần đông thì bảo do Hạnh phê thuốc, chơi quá liều nên kiệt sức. Cho đến khi...
Nước... nước...
Khát quá... nước... nước...
Hạnh nói trong cơn mê, anh chủ nhà liền bảo:
Rót cho nó cốc nước xem nào!
Một đứa con trai rót nước và đem đến, có chút sợ hãi, sợ Hạnh phê đồ làm càn nên đứa đó không dám đứng gần.
Nó mê mệt như vậy không giống kiểu đập phá đâu, mày lấy nước đem đến mà không nói thì làm sao nó biết mà uống?
Anh chủ cáu lên.
Em ơi... dậy uống nước này!
Đứa con trai kia gọi Hạnh dây, nó lấy tay sờ sờ vào tay Hạnh lay cô dậy nhưng rồi nó giật mình:
Anh ơi, con này nó sốt cao lắm!
Sốt à?
Vâng. Anh sờ thử xem..
Anh chủ bước đến sờ thử vào tay chân Hạnh, rồi sờ trán, quả nhiên sốt cao thật. Nghĩ ngợi một lát anh ta nói:
Con này nó bị ốm đấy. Sốt cao quá nên nó mê man luôn rồi. Kiểu này để lâu có mà não luôn í... không được, nó mà làm sao thì nhà mình mang tiếng ra. Làm ăn mà gặp chuyện xúi quẩy là đen lắm!
Vậy bây giờ làm sao được ạ?
Đưa nó đi bệnh viện đi, xem họ nói sao chứ để đây mà chết à? Đây là nơi làm ăn chứ có phải chỗ để chứa người bệnh đâu...
Dở hơi! Ốm đau bỏ mẹ ra còn kéo nhau vào đây làm cái gì? Ham hố quá thể lắm!
Anh chủ nhà nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/29486/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.