Nơi thị thành xa hoa này thật khiến cho người ta cảm thấy lạc lõng, đêm đã khuya, phố phường yên tĩnh thỉnh thoảng có quán bar, nhà hàng vẫn còn nhộn nhịp, đèn đường sáng lấp lánh. Hạnh lủi thủi đi dưới mưa, đầu vẫn còn hơi đau nhức nhưng cô gan lỳ không chịu ở lại phòng bệnh, sợ rằng nhận ân huệ của người ta quá nhiều cô sẽ không đền đáp lại được. Cầm túi quần áo thật chặt, Hạnh ôm khư khư vào lòng vì sợ mưa làm ướt hết chúng... thật ngốc mà, cả người đang dầm mưa mà đi tiếc mấy bộ quần áo?
Rời khỏi bệnh viện, không biết Hạnh đã đi được bao xa, các cung đường, các ngõ phố cứ loằng ngoằng giống như một ma trận, cô cứ đi mãi chẳng biết đã đi qua những nơi nào. Mưa rong bão thật kinh khủng, mưa mấy ngày liền không dứt, Hạnh đang đi thì trời lại mưa to hơn, cô tìm chỗ để trú mưa. Loay hoay thế nào Hạnh đứng ngay ở vỉa hè một quán ăn đêm, người thấm nước mưa nên mỗi lúc cô càng thấy lạnh, đã thế ở trong quán người ta xào nấu thơm quá, ngửi mùi Hạnh lại thấy đói, hai mắt mờ đi.
Đứng mãi thì mỏi chân, mà đi nhiều cũng không được, người cô hãy còn yếu, Hạnh ngồi xuống co ro trông thật tội nghiệp, trong túi vải có mấy bộ quần áo Dương mua cho chứ ngoài ra không có tiền bạc gì quý giá... vậy mà Hạnh ôm như báu vật. Mệt quá, đói quá Hạnh lả đi rồi nằm vật xuống vỉa hè lúc nào chẳng hay.
Này! Cô em! Đi chơi với bọn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/29485/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.