Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Hạnh cũng lặng lẽ rời khỏi công ty, trong đầu không ngừng đặt ra câu hỏi cho những chuyện vừa xảy ra. Ngày mai là tận thế ư, hay gì nhỉ? Tại sao cả trưởng phòng cũng ưu ái cho cô? Thường ngày công việc còn ngập mặt ra đấy, làm gì có ai nhàn rỗi mà đi chơi thế này? Không có câu trả lời, lúc này Hạnh cũng chẳng có nơi nào để đi, không làm việc thì về khu trọ thôi.
Sực nhớ ra vụ trộm cắp tối qua, Hạnh tự cốc vào đầu mình hai cái rồi nói:
Cái thứ mê trai đến mụ đầu!!!
Cô rảo bước nhanh để về nhà, căn phòng tối qua xảy ra ẩu đả rất bừa bộn và bẩn thỉu. Cô phải về dọn dẹp mới được!
Đến khu trọ, hôm nay chị chủ nhà đặc biệt đứng ở cổng, trông ngóng ai đó thì phải, nhìn dáng vẻ sốt ruột ấy Hạnh không nhịn được bèn tò mò:
Chị Liên, ngóng ai mà đứng tận ngoài này thế?
Thấy Hạnh về chị ấy nói luôn:
Ngóng cô chứ ngóng ai nữa? Dồi ôi, tối qua trộm cắp kinh thế, đi đâu mà bây giờ mới quay lại!
Giọng chị đon đả, nét mặt tươi rói như trúng số. Ơ kìa, hôm nay là ngày gì mà ai cũng nhẹ nhàng ngọt nhạt với mình thế này? Hạnh ngơ ngác như không tin vào tai mình nữa.
À... chị biết đấy, phòng em có trộm nên em sợ quá, đến ở nhờ chỗ đứa bạn!
Lời nói dối nên khi nói xong Hạnh vẫn thấy ngượng mồm.
Chị Liên cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-mua-dinh-menh/2865427/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.