Qua ngày nghỉ lễ ngắn ngủi mọi người lần nữa lao vào cuộc sống bận rộn, điện thoại reo, Liên một bên vẫn liên tục gõ trên bàn phím máy tính một bên liếc nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, vội vàng khẹp điện thoại giữa má phải và vai cô nhẹ giọng trả lời:
- Mẹ ạ, mẹ gọi con có chuyện gì vậy?
Bên kia liền truyền đến giọng nói khàn đặc của người phụ nữ:
- Liên à, con ơi..
- Vâng, có chuyện gì mẹ nói đi ạ.
Cô gái vẫn nhìn chăm chăm màn hình tiếp tục nói, âm thanh gõ phím lạch cạch khiến người ở đầu dây bên kia thoáng im lặng, đợi một lát vẫn không có tiếng trả lời Liên nhận ra có chút khác lạ liền dừng lại công việc, nghiêm túc cầm lấy điện thoại, giọng cô trầm hẳn xuống:
- Mẹ!
- Liên à, bố con.. bố con bị tai nạn.
- Mẹ nói gì cơ?
Đáp lại tiếng nói kinh ngạc của Liên là âm thanh nức nở của người mẹ, tiếng khóc của bà làm trái tim Liên nhói lên, hốc mắt ửng đỏ, bàn tay cầm điện thoại thoáng run lên nhè nhẹ. Mất khoảng một phút để trấn tĩnh, Liên khàn khàn hỏi:
- Bố có làm sao không mẹ?
- Bố con.. Liên, con về nhà đi.
Trước mắt Liên như tối sầm, trái tim như chết lặng, nước mắt rơi trên gò má cô gái trẻ mà ở đầu dây bên kia tiếng khóc của mẹ cũng ngày càng lớn. Lòng cô nảy sinh sợ hãi cùng đau đớn tột bậc, quản lí nhìn trạng thái của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moi-va-tho-san/2984023/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.