Thái tử chần chừ giơ đoản đao lên, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
"Đáng tiếc." Đường Đạc lắc đầu một cái: "Xem ra còn chưa đủ."
Mặc dù rối cổ dùng rất tốt, nhưng muốn nuôi ra loại cấp cao lại hết sức khó khăn, thậm chí ngay cả cổ Phệ tâm dùng để thí nghiệm cũng phải nuôi tận mấy lần, đáng tiếc cuối cùng đều không được như ý.
"Công tử, nếu đã thất bại, chi bằng đưa người về trước đi ạ." Hứa Trung Nghĩa nhỏ giọng đề nghị.
Đường Đạc gật đầu, tiếc nuối nhìn Thái tử một cái, đưa tay ấn nhẹ ở mi tâm hắn ta một cái.
Một tiếng vỡ nhỏ vang lên, cổ trùng màu vàng bò ra khỏi mi tâm Thái tử, sau đó nhanh chóng bạc màu, đảo mắt đã không còn chút sức sống nào.
"Cô... Hồi nãy cô sao vậy?" Thái tử lập tức mở mắt ra, khó hiểu nhìn xung quanh.
"Điện hạ uống say, cho nên lúc nãy đã nhắm mắt ngủ một chốc trong thư phòng." Đường Đạc không chút chột dạ nói.
Thái tử mơ hồ gật đầu một cái.
Xảy ra chuyện gì thế?
Từ trước tới giờ hắn ta không thích uống rượu, tại sao bỗng nhiên lại uống say trong thư phòng của hạ thần, thậm chí còn trực tiếp ngủ một giấc.
Nhưng mà trong trí nhớ mơ mơ màng màng, lại giống như thật sự đã vô tình uống say.
Thái tử chống người đứng dậy: "Thân thể có chút không thoải mái, về trước, ngươi..."
"Hạ quan tiễn Thái tử điện hạ ra ngoài." Đường Đạc cung kính nói.
"Không cần!" Thái tử hoảng sợ nhìn hắn một cái, cảm thấy sợ hãi khó hiểu: "Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moe-no-kiem-tien-nho-luyen-dan/907861/chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.