Ăn sáng xong, trở về phòng, não Đường Tô Mộc cực kỳ hỗn loạn. 
Rất kỳ lạ... 
Lúc nãy khi ở trên bàn cơm, tại sao y lại để ý chuyện của đại ca như vậy? 
Y là Đường Tô Mộc, là Đường Tô Mộc tới từ thế giới hiện đại, thật ra người kia đã chết, chết vì bệnh nặng sau khi sốt cao, mà y lại chiếm thân thể của nguyên chủ, cho nên mới có được toàn bộ trí nhớ của nguyên chủ. 
Đường Tô Mộc lắc đầu một cái. 
Nhưng mà nếu thật sự chỉ là như thế, vậy tại sao y lại cảm động lây đối với trí nhớ lúc trước của nguyên chủ như vậy? Cứ như những chuyện đó đều do y đã từng đích thân trải qua, mỗi một chi tiết y đều nhớ, mỗi một cảm giác y đều có thể nhớ lại rõ ràng. 
Lúc nghe đại ca Đường Đạc nhã nhặn nói chuyện. 
Khi bị Thái tử điện hạ khiển trách. 
Còn nữa, thời điểm vì lấy lòng Thái tử mà dốc hết thủ đoạn chạy đi hãm hại Nhị hoàng tử. 
Đường Tô Mộc càng nghĩ càng rối, đỡ lấy cái trán đang choáng váng, lảo đảo đi về phía trước một bước. 
Cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến ảo. 
Giường lớn cổ kính và bình phong không thấy đâu, từng thứ một hiện lên từ góc tường. 
Một người trung niên đeo mắt kính đẩy cửa phòng ra, ánh mắt hơi có vẻ trách cứ liếc nhìn Đường Tô Mộc. 
"Tiểu Đường à, tối hôm qua cậu là người cuối cùng tan làm, kết quả đèn phòng làm việc sáng nguyên một đêm, tới sáng sớm tôi đến mới tắt đi." 
"Cậu cũng biết dạo gần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moe-no-kiem-tien-nho-luyen-dan/907859/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.