Lúc nãy Đường Tô Mộc vẫn luôn lo lắng về cuộc đánh nhau ở bên ngoài, vốn chẳng biết xe ngựa chạy tách ra một mình từ lúc nào.
Người tới mặc một bộ y phục màu đỏ, đường nét sắc bén, con ngươi lại mang một màu xám nhạt quỷ dị, cầm trong tay một cái giỏ trúc.
Người Tây Di.
Đường Tô Mộc yên lặng nhìn đối phương, mặc dù lúc trước y vẫn luôn ở trong triều nhưng chuyện biết về Tây Di cũng không nhiều, chỉ biết chỗ đó phần lớn là miền đồi núi và rừng mưa nhiệt đới, địa hình hiểm trở, người dân nhanh nhẹn dũng mãnh.
Bản thân nội bộ Tây Di không có thủ lĩnh cố định mà là do bốn thị tộc lớn quản lý chung nhau, "Bạch Lang thị" mà lúc nãy mà đối phương nhắc tới chính là một trong tứ đại thị tộc có thế lực nhất.
Chỉ là Đường Tô Mộc không nghĩ ra cho dù là quá khứ hay hiện tại, y cũng chẳng có bất kỳ dính dáng gì tới người Tây Di mới đúng, sao đối phương lại tìm tới y cơ chứ?
"Những người dân trúng cổ độc hồi sáng..." Đường Tô Mộc nhíu mày lại, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện hồi sáng nay.
"Đúng." Tên ngoại tộc mặc quần áo đỏ gật đầu cười: "Xin lỗi, ta vẫn luôn không tìm được người đứng sau cửa tiệm đan dược rốt cuộc là ai, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này."
"Nhưng mà ngươi cũng giấu giỏi lắm, ai mà ngờ ông chủ đứng sau một cửa tiệm có vô số thần dược lại là một kẻ nhà quê bình thường chứ. Nếu không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moe-no-kiem-tien-nho-luyen-dan/907837/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.