Đường Tô Mộc ôm đống bột giải độc còn dư lại trong tay, gần như bị Nhị hoàng tử dồn đến tận góc tường.
"Ta cho rằng đã đến tận ngày hôm nay rồi, hẳn là ngươi không còn gì che giấu ta nữa mới đúng." Kỳ Ninh nói.
Da đầu Đường Tô Mộc tê dại: "Không, không phải, không phải trước đó ta đã nói với Điện hạ rồi hay sao. Sau khi ta rời nhà đi đã gặp chút kỳ ngộ, sau đó mở được cửa tiệm đan dược, hồi nãy ta biến mất không thấy thật ra là vì dịch chuyển đến chỗ thường ngày ta dùng để luyện đan."
"Ồ." Kỳ Ninh gật đầu một cái.
"Thật đó, ngươi tin ta đi, trừ chuyện này ra, ta thật sự..." Đường Tô Mộc nghẹn lại.
Không đúng.
Trừ chuyện này ra, thật ra còn có chuyện nghiêm trọng hơn giấu giếm không dám nói tới.
Tỷ như thân thế của bé con.
Nhưng chuyện này thật sự đánh chết cũng không thể nói được.
Đường Tô Mộc cố gắng làm vẻ mặt đầy chân thành nói: "Điện hạ tin tưởng ta đi. Mặc dù ta có giấu giếm một chút, nhưng chắc chắn là vì tình thế ép buộc, tuyệt đối không phải cố ý."
"Nhưng mà ta không thích bị ai giấu giếm điều gì." Kỳ Ninh tiến lên một bước nói: "Nhất là không thích ngươi có chút giấu giếm nào với ta. Ngươi nói đi, nên làm gì bây giờ?"
Nên làm cái gì?
Sao y biết được phải làm sao chứ a a a a!
Trái tim Đường Tô Mộc tan vỡ: "Vậy, vậy ta làm đồ ăn ngon cho ngươi nhé. Ta nhớ khi còn bé ngươi rất thích ăn kẹo đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-moe-no-kiem-tien-nho-luyen-dan/907836/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.