Ở đây có không ít võ giả, thậm chí có những người còn có chút giao tình với Đổng gia, nhưng thậm chí không một ai ra tay. Chuyện này khiến mọi người trong Đống gia không khỏi than văn thói đời ấm lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng và hoang đường.
Nếu Đổng gia bọn họ gặp chuyện gì khác, đắc tội với ai đó hay thậm chí đứng sai phe mà bị diệt môn, bọn họ đều có thể tiếp nhận.
Nhưng chuyện khiến Đổng gia không cách nào chấp nhận là bản thân lại bị diệt môn vì một lời đồn trên giang hồ, đúng là trò cười!
Có điều mặc kệ có phải trò cười hay không, hiện giờ Đổng gia bọn họ không kiên trì được bao lâu, tiếp tục dây dưa nữa, e rằng đến lúc trận pháp vỡ vụn, Đổng gia bọn họ cũng hoàn toàn xong đời!
Đúng lúc này, lão tổ Đổng gia lộ vẻ tàn nhẫn, nói với Đổng Tê Khôn: "Lát nữa ta sẽ dùng thanh kiếm gãy mà tổ tiên lưu lại, ngươi mang theo đệ tử Đống gia mau mau chạy tốn, chạy được bao xa thì cố mà chạy!”
Đổng Tề Khôn biến sắc, vội vàng nói: "Nhưng lão tổ, thanh kiếm gãy kia..”
Đổng Tề Khôn còn chưa dứt lời, lão tổ Đổng gia đã trực tiếp ngắt đứt nói: "Không nhưng nhị gì cả! Không vận dụng thanh kiếm gãy kia, Đổng gia ta thật sự không còn đường sống nữa, giờ chính là tử cục của Đổng gia ta!”
Dứt lời, lão tổ Đổng gia trực tiếp lấy từ trong hộp báu không gian ra một thanh kiếm gãy đen kịt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-luan-ma-chu/3516017/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.